Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 423 : Nhân sinh nơi nào không gặp lại
Ngày đăng: 17:35 30/04/20
Nhân sinh nơi nào không gặp lại
Người phía trước kia nói:
- Đương nhiên là Tân phỉ thúy vương rồi, con mắt của ông ta mới gọi là mắt thần, chỉ cần xem là chuẩn!
Tiếc là ông ta đã rút khỏi giới cược thạch rồi, rửa tay gác kiếm, sống cuộc đời tiêu diêu, nếu không thì… hì hì
Nghe thấy bốn chữ Tân phỉ thúy vương mọi người đều rất kính nể, nhớ lại chuyện của Tân phỉ thúy vương mọi người đều trở nên trầm mặc đến kỳ lạ, không còn tâm trạng nói chuyện nữa.
Một lát sau ông Vương đi từ WC ra, trước khi quay lại chỗ ngồi ông ta nhìn đám người Lâm Nhã Hân rồi mới ngồi xuống ghế.
Máy bay đã bay hơn một tiếng đồng hồ, đáp xuống sân bay quốc tế mới Naypyidaw ở Myanmar. Đây là một thành phố mới phát triển, quy mô thành phố dù hơi nhỏ nhưng tất cả đều cho thấy vẻ mới mẻ hoàn toàn, tràn đầy tinh thần. Vừa bước xuống máy bay là có thể cảm nhận được sức hấp dẫn của thành phố mới này. Sân bay này lớn hơn và tráng lệ hơn nhiều so với sân bay thành phố Thụy Bảo.
- Oa, đẹp thật!
Thẩm Băng Thanh không biết đã thể hiện sự ngạc nhiên tới lần thứ mấy rồi, nghe thấy thế Lý Cương chua xót nói:
- Nếu không phải chính phủ Myanmar thu hồi quyền mua bán nguyên liệu phỉ thúy thì bọn họ lấy đâu ra tiền mà tu sửa, xây dựng thành phố mới. Mỗi năm bốn lần chào bán công khai càng khiến Naypyidaw náo nhiệt giống như đón tết vậy. Chúng ta đều là tới tặng tiền cho chính phủ Myanmar cả.
Đỗ Long cười nói:
- Ai bảo nước ta không có quặng phỉ thúy chứ? Phỉ thúy ít nhất cũng không giống mặt hàng thiết yếu cho cuộc sống như dầu mỏ, nếu dầu mỏ cũng tăng giá như phỉ thúy thì chiến tranh thế giới lần thứ ba sớm đã diễn ra ác liệt rồi.
Lý Cương gật gật đầu, nói:
- Mười năm trở lại đây giá dầu mỏ cũng tăng đáng kể đấy, mẹ hi thất đấy, tăng mười hai tệ rồi, lái chiếc xe tiết kiệm tiền nhất cũng cần cả đống tiền…
Vương Hằng Sinh cười ha hả.
Tô Linh Vân tò mò hỏi chuyện đã qua, Vương Hằng Sinh do dự nhìn Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh mỉm cười nói:
- Hôm đó chúng tôi gặp may, cũng không biết còn có thể có vận may đó hay không ….
Vương Hằng Sinh thấy Thẩm Băng Thanh có vẻ như không muốn giấu giếm bèn đem chuyệnThẩm Băng Thanh hôm đó —— mà thực ra là Đỗ Long —— liên tiếp thắng cược mấy viên phỉ thúy thô ra nói.
- Chuyện này tôi cũng nghe nói.
Lý Cương kinh ngạc nói:
- Không ngờ hai người đẹp có vận may lớn đó lại là bà chủ Lâm và cô Thẩm…
Lâm Nhã Hân mỉm cười đáp:
- Chúng tôi cũng không ngờ tới, những viên đá đó đều ở hải quan. Không ai có thể nghĩ bên trong có nhiều phỉ thúy như thế, cũng chỉ đánh cược cho vui. Ai cũng nghĩ càng mở càng lên, cuối cùng mở đến nỗi chùn tay, đem bán hết những viên đá còn lại. Ông Vương, sau này những viên đá đó có người ở hiện trường mở ra chưa?
Vương Hằng Sinh cười:
- Mở rồi, đều mở cả rồi, mở ra mấy viên phân chó, phân ruồi, còn lại đều là một đống phế liệu. Vận may của hai người quá tốt, lúc đó rất nhiều người đều nói hai người là kẻ lừa đảo đấy.
Thẩm Băng Thanh kinh ngạc nói:
- Sao lại thế được, đá của chúng tôi đều cùng một lô ở hải quan, nếu không phải có người khuyên chúng tôi đến chợ Hoa Điểu mở đá chúng tôi chắc chắn đã mang nó về nhà từ từ mở ra chơi rồi. Lúc đó ông Vương cũng có mặt, ngoài một viên ông giúp chúng tôi chọn, những viên còn lại đều là chúng tôi chọn ngẫu nhiên rồi mở ở hiện trường, sao bọn họ có thể nói bừa chúng tôi là kẻ lừa đảo?