Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 683 : Trở về xã Mãnh Tú

Ngày đăng: 17:38 30/04/20


Chuyện đó thực sự khiến trái tim Đường Lệ Phượng vô cùng thống khổ, nhưng cũng đem đến cho thân thể cô một ký ức đẹp đẽ, sâu sắc khó quên. Nỗi đau trong lòng dần dần vơi đi, kí ức thân thể cô cũng từ từ rõ ràng, điều này khiến lòng cô dấy lên một sự rung động khó mà khống chế, tựa như trong mơ vậy. Cơ thể cô lại khát vọng bị xâm phạm lần nữa, đây mới là việc khiến cô sợ hãi nhất, đồng thời cũng khiến cô không cách nào tha thứ cho mình nhất.



Mãi đến sáng sớm ngày hai mươi mốt tháng tám, khi Đường Lệ Phượng chuẩn bị xuất phát đến xã Mãnh Tú, Đỗ Long mới gọi điện nói một chút tin tức về Chu Dịch Thăng cho cô biết. Quan trọng nhất chính là Đỗ Long "điều tra được" Chu Dịch Thăng vẫn luôn ở thành phố Thụy Bảo từ tháng năm đến tháng sáu, do đó Chu Dịch Thăng có thời gian gây án. Nghe thấy kết quả này, Đường Lệ Phượng cũng không biết nên vui hay đau khổ, cô nói với Đỗ Long:



- Tôi biết rồi, cậu chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì cùng xuất phát thôi. Chúng ta đến trước chuẩn bị, Chu Dịch Thăng và Lâm Nhã Hân sẽ khởi hành muộn hơn chúng ta khoảng một tiếng.



Đỗ Long đáp ứng, không lâu sau hắn lái xe cảnh sát đến, ngồi bên cạnh hắn không phải Thẩm Băng Thanh mà là Thạch Siêu Vũ. Tiểu tử này muốn nhân dịp về xã Mãnh Tú để gặp a đầu Đao, còn Thẩm Băng Thanh không hợp tiếp xúc nhiều với Đường Lệ Phượng nên không đi theo. Cả nhà Lý Văn Cẩm ngồi ở ghế sau, họ rất trông đợi chuyến đi chơi lần này.



Mùa mưa năm nay nghe nói không kéo dài bằng năm ngoái, lượng mưa cũng ít nên mực nước hồ của thôn Uyển Khê khá thấp, do đó đám trẻ con giỏi bơi lội mới phát hiện ra đáy hồ bí mật, mà mùa mưa sớm kết thúc cũng tạo điều kiện cho đường xã sớm được thi công. Khi bọn Đỗ Long đến đầu con đường dẫn vào xã Mãnh Tú, họ trông thấy một con đường trải nhựa thoáng đãng và bằng phẳng, dù có hai xe tải lớn đi ngang qua nhau cũng khá rộng rãi, hơn nữa không đến mức ảnh hưởng đến người đi bộ, đi xe đạp cùng các loại phương tiện nhỏ khác khi lưu thông.



Bí thư Đảng ủy xã Chung Lâm Hoa của xã Mãnh Tú cùng cán bộ xã, thôn đã đợi sẵn bên đường. Kiểu chào đón giăng biểu ngữ này Đường Lệ Phượng không hề thích, nhưng đây là cách cấp dưới biểu hiện sự tôn trọng nên cô cũng không thể cự tuyệt. Vì vậy Đường Lệ Phượng chỉ còn nước xuống xe, thân thiết chào hỏi cấp dưới mà trên thực tế, họ thường gặp mặt trong các cuộc họp. Sau khi bắt tay với từng người, đoàn xe mới tiếp tục tiến về xã Mãnh Tú, xe cộ trong thành phố xã đều sắp ngay ngắn chỉnh tề không sai một li.



Sau khi chạy được một lúc thì hết đường nhựa, tốc độ xe chậm lại, cát bụi bay mịt mù, chiếc xe mới toanh đã nhanh chóng bị phủ một lớp bụi vàng. Trông thấy dãy xe xịn trước mặt lết chậm chạp như ốc sên, Đỗ Long thật chỉ muốn đạp ga phóng qua mặt.




Tô Linh Vân, Chu Chí Viễn và Lý Thụy Trân cũng tới, việc này cũng không nằm ngoài dự kiến của Đỗ Long. Nghi thức đặt móng của trường tiểu học Hi Vọng đầu tiên xây từ tiền quyên góp diễn ra, những vị quyên tiền nhiều nhất hiển nhiên phải mời đến. Tô Linh Vân và Lý Thụy Trân thật lòng quan tâm từ thiện nên mới đến, còn con ruồi Chu Chí Viễn này khẳng định sẽ không dễ dàng từ bỏ Tô Linh Vân.



Đường Lệ Phượng không thấy bóng dáng Đỗ Long đâu, cô khẽ cau mày, tuy nhiên hiện tại cũng không phải thời điểm để hắn xác nhận người này. Đường Lệ Phượng nói với nhóm người Chu Dịch Thăng:



- Ngài Chu, cô Tô, Chu tổng cùng Lâm tổng, còn Lý tổng nữa, năm người các vị hẳn là rất muốn biết vì sao tôi muốn xây trường tiểu học Hi Vọng đầu tiên tại xã Mãnh Tú. Còn có rất nhiều nông thôn căn bản cũng không có trường tiểu học của xã và thị trấn, tới trước những nơi đó xây dựng trường học không phải tốt hơn sao? Trên thực tế... tôi đã suy tính nghiêm túc rất nhiều, mọi người theo tôi đến trường tiểu học trong xã Mãnh Tú xem một lần sẽ hiểu.



Đường Lệ Phượng dẫn mọi người rời khỏi sân lớn của chính quyền xã. Sau khi đi được mấy trăm mét, lúc sắp rời khỏi xã Mãnh Tú thì xuất hiện bức tường đất có không ít vết rạn nứt, dọc theo bức tường này đi về phía trước một đoạn, một cửa sắt mục ra trước mặt mọi người. Trên cửa treo một tấm bảng, bảng Tiểu học xã Mãnh đã có lịch sử vài thập niên, chỉ dùng thanh sắt rỉ sét treo trên cửa, lung lay giống như sắp rơi xuống khi có gió thổi qua.



- Đây là trường tiểu học tốt nhất, hoàn thiện nhất của xã Mãnh Tú.



Đường Lệ Phượng giới thiệu với mọi người. Tô Linh Vân và Chu Chí Viễn rất ít rời khỏi thành phố lớn, cho dù là rời khỏi thì cũng là đến chơi ở các khu du lịch, làm sao gặp qua trường tiểu học tồi tàn như thế, cho nên họ đều bị lời nói của Đường Lệ Phượng làm xúc động.