Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 728 : Chịu đòn nhận tội
Ngày đăng: 17:39 30/04/20
Chu mặt rỗ cúp điện thoại, Đỗ Long cười nói với Dương Minh Huy, sắc mặt cậu ta đang có chút khó coi:
- Cậu có thể tìm tới mối quan hệ với lão Chu mặt rỗ này quả không tồi. Ông ta nói sẽ mau chóng mang trả thứ đó, tên kia có chút quan hệ với ông ta, nể mặt ông ta mà tha cho nó một lần đi.
Câu sau là nói với Bạch Nhạc Tiên, Bạch Nhạc Tiên hừ một tiếng, rồi nói với Dương Minh Huy:
- Cậu thật vô dụng, còn bị người nghi là giả danh lừa bịp nữa.
Dương Minh Huy cúi đầu, thầm nghĩ trong lòng “ai biết trống mái các người đang chơi đùa trò gì. Sớm biết thế này tôi đã chẳng nhúng tay vào”.
Bạch Nhạc Tiên nói với Đỗ Long:
- Vừa rồi không tính, thực ra em còn có cách khác, chỉ có điều không muốn kinh động quá nhiều người mà thôi.
Đỗ Long cười nói:
- Biết em lợi hại rồi… chỉ cần nói ra tên của cha em, Chu mặt rỗ còn không ngoan ngoãn tự mình mang thứ đó trả lại mới là lạ đấy.
- Cái đó...
Bạch Nhạc Tiên đang ngạo nghễ nói thì bắt đầu thấy cái tên trẻ tuổi muốn mua đao tệ kia đi lên quán trà, sau lưng còn có mấy tên nữa đi theo.
Người tuổi trẻ kia thấy Đỗ Long thì mỉm cười nhìn hắn, trên mặt chợt lóe lên chút xấu hổ, anh ta đi tới cười ha hả, nắm tay khom người, mang hai đồng đao tệ cướp được dâng lên, nói:
- Tiểu đệ Chu Liên Cường có mắt như mù mạo phạm hai vị, hai vị đại nhân đại lượng xin đừng để tâm. Tiểu đệ đến để chịu đòn nhận lỗi với hai vị.
Đỗ Long nhận lấy đao tệ xem qua xem lại, sau khi xác nhận không có lầm lẫn gì hắn cười nói:
- Mọi chuyện đã nói rõ ra thì được rồi, nếu sớm biết cậu là người của ông Chu thì đao tệ kia có lẽ đã tặng cho cậu rồi…
Vẻ mặt Chu Liên Cường đầy vui vẻ, nói:
- Chú tôi nói cảnh sát Đỗ khẳng khái trượng nghĩa, quả nhiên không sai. Mấy người các cậu mau tới đây xin lỗi cảnh sát Đỗ và cô Bạch đi.
Tiểu tử này ra là cháu họ của Chu mặt rỗ, chả trách ông ta chịu xuống nước cầu cạnh. Đỗ Long hừ một tiếng, nói:
- Chúng tôi nói một là một, nể mặt ông Chu tôi không tính với cậu. Nhưng mấy tên kia vừa rồi chẳng những làm bạn gái tôi kinh sợ, miệng còn nói những lời khó nghe, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua, bằng không sau này đám oắt con đó lại cưỡi lên đầu tôi.
- Anh còn có sư phụ nữa sao? Anh giấu cũng kỹ thật đấy!
Thẩm Băng Thanh nói đầy oán hờn.
Đỗ Long bật cười ha hả, nói:
- Sư phụ tôi dặn không được quấy rầy ông ấy, tôi cũng không thể làm trái lời sư phụ phải không nào? Các cậu đi báo danh ở lại tham gia huấn luyện đi, trưa mai sau khi ăn cơm xong tôi sẽ đưa đi tìm sư phụ tôi.
Sau khi bọn Thẩm Băng Thanh đi không lâu, Bạch Nhạc Tiên tìm được Đỗ Long, cô hỏi:
Anh Long, anh không đi báo danh ở lại tham gia huấn luyện sao?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Tổ trọng án có vài người, nếu ba người bọn anh đều ở lại, vậy công việc của tổ phải làm sao? Anh sắp bị điều đi, còn có rất nhiều việc phải làm. Tiên nhi, hy vọng em có thể hiểu được...
Bạch Nhạc Tiên hơi thất vọng, nhưng cô vẫn ừ một tiếng, nói:
- Em hiểu. Vậy anh định khi nào sẽ đi? Trước khi anh đi, em muốn anh luôn ở bên cạnh em.
Đỗ Long cười nói:
- Không thành vấn đề, anh sẽ cố gắng. Nhưng… chẳng lẽ em không đi làm sao?
Bạch Nhạc Tiên cười nói:
- Để đi cùng anh, em đành xin nghỉ phép thôi. Em xin nghỉ chú Thái đều đồng ý.
Đỗ Long cười nói:
- Tư tưởng đặc quyền của em thế là không được đâu nha…
Bạch Nhạc Tiên đắc ý mỉm cười một chút, đột nhiên cô thu lại vẻ tươi cười, nói với Đỗ Long:
- Long, em có chuyện muốn thương lượng với anh một chút...