Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 729 : Con rể tới nhà
Ngày đăng: 17:39 30/04/20
Đỗ Long nói:
- Chuyện gì? Nói đi, hay là em định cùng anh đi làm giấy đăng ký kết hôn?
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Nhạc Tiên nóng bừng lên, trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Anh nghĩ hay quá nhỉ, em còn chưa chơi chán đâu. Cũng không biết anh có đáng tin hay không nữa, nên chuyện kết hôn gì gì đó tạm thời anh cũng đừng nghĩ tới.
Đỗ Long vẻ mặt thất vọng nói:
- Tiên nhi... Em khiến người ta thất vọng quá... Nếu không phải việc này, vậy em định nói gì với anh?
Bạch Nhạc Tiên vờ đá Đỗ Long một cái, nói:
- Đừng đánh trống lảng nữa, chắc chắn vừa rồi anh đã thầm thở phào, em nói đúng không?
Đây là điều mà có đánh chết hắn cũng không thể thừa nhận, giằng co một hồi, cuối cùng Bạch Nhạc Tiên nói:
- Long, em muốn được chuyển tới thành phố Lỗ Tây với anh. Anh có chịu không?
Đỗ Long không hề nghĩ ngợi nói:
- Tốt, em đến thành phố Lỗ Tây vậy thì ngày nào chúng ta cũng được ở bên nhau. Em có thể bớt nghi ngờ thời gian của anh, mà anh cũng có thể giảm bớt thời gian suy nghĩ sẽ ra ngoài tái gái như thế nào…
- Anh đi chết đi!
Bạch Nhạc Tiên muốn làm hành động của sư tử cái Hà Đông, nhưng ở đây không chỉ có nhiều người mà cha cô đang ở trên khán đài, làm như vậy có thể sẽ rất mất hình tượng. Nên cô chỉ còn cách dậm chân oán hận, trừng mắt nhìn Đỗ Long.
- Ba mẹ em đồng ý sao?
Đỗ Long hỏi.
Bạch Nhạc Tiên không thể quan tâm nhiều như thế, cô cầm lấy chiếc vòng tay đeo vào tay trái Triệu Tuệ Anh, cười nói:
- Mẹ, chiếc vòng này rất hợp với mẹ, ba, ba xem, mẹ đeo chiếc vòng tay này thật đẹp.
Bạch Tùng Tiết nhìn chiếc vòng tay đó khẽ cau mày, Triệu Tuệ Anh thấy thế trong lòng đau xót, đang định tháo chiếc vòng tay ra, Bạch Tùng Tiết lại buông mày, nói dịu dàng:
- Đúng là đẹp thật, Tuệ Anh, bà đeo đi, đừng tháo ra. Đỗ Long, chiếc vòng này bao nhiêu tiền, lát nữa ta trả cho cháu.
Ánh mắt Triệu Tuệ Anh lộ ra vẻ vui sướng và khó tin, Đỗ Long cười nói:
- Đây là chút thành ý cháu tặng bác gái, sao có thể lấy tiền chứ ạ? Cũng không đáng là bao, chỉ mười tám ngàn tám trăm thôi ạ.
- Mười tám ngàn tám trăm?
Bạch Tùng Tiết nhíu mày một chút, Triệu Tuệ Anh lo lắng nhìn ông ta, sợ ông ta lại đổi ý, Bạch Tùng Tiết nói:
- Mười tám ngàn tám trăm cũng không phải ít, Đỗ Long, cháu vào làm mới được một năm, đâu có nhiều tiền như vậy? Không phải là ba mẹ cháu cho đấy chứ?
Bạch Nhạc Tiên cười nói:
- Ba, Đỗ Long tự mình đầu cơ cổ phiếu, kiếm được không ít đâu. Năm ngoái anh ấy đã mua nhà ngay gần bệnh viện Nhân dân, cả tiền trang hoàng thêm hết một triệu năm trăm nghìn tệ, đều dùng tiền tự mình kiếm được để mua đó.
Đỗ Long cười cười rồi bổ sung:
- Phải nói là dùng tiền lời từ số vốn năm nghìn tệ của mẹ cháu cho để mua mới đúng.
Triệu Tuệ Anh nghe nói Đỗ Long tự mình mua nhà hơn một triệu, ánh mắt bà ta nhìn Đỗ Long lại thay đổi. Bạch Tùng Tiết kinh ngạc nói:
- Đầu cơ cổ phiếu? Đầu cơ cổ phiếu có thể kiếm nhiều tiền như vậy sao?