Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 750 : Người mẹ kế đau thương
Ngày đăng: 17:39 30/04/20
Trời vừa sáng Đỗ Long liền trở về hiện trường, hắn muốn đích thân điều tra xung quanh nơi vứt thi thể, xem xem hiện trường đầu tiên có phải ở các nơi như sàn nhảy, phòng hát hay không.
Khuôn mặt đứa bé kia bị hung thủ rạch một cách tàn nhẫn khó có thể hồi phục lại được, cho nên tạm thời không thể dùng ảnh phục chế để tìm mục tiêu.
Khi Đỗ Long một lần nữa đi đến hiện trường, Lý Tùng Lâm gọi điện thoại đến hỏi vụ án. Đỗ Long có gì nói đó với ông ta, Lý Tùng Lâm yêu cầu hắn nhanh chóng phá án, sau đó liền kết thúc cuộc nói chuyện.
Thạch Chung Đào rất chú ý đến vụ án này, trên thực tế ai cũng quan tâm đến nó cả. Một đứa trẻ bị hành hạ tàn nhẫn đến chết, vụ án như vậy xem như xuất hiện lần đầu tiên ở thành phố Thụy Bảo. Vì đứa trẻ này, mọi người đều rất cố gắng.
Đỗ Long tự mình tham gia điều tra, nhưng ở trong các phòng hát, sàn nhảy kia vẫn không có chút manh mối nào. Vào lúc này, phía bên Đường Minh Hoa truyền tin tức tới, có một phụ huynh sáng ra đến đồn công an gần nhà cô ta báo án rằng con trai cô ta một đêm chưa về nhà.
Đứa bé một đêm chưa về đó khoảng 13 tuổi, tên là Hoàng Hoa Lương. Mẹ cậu bé là Địch Xuân Liên đang đến trung tâm kiểm tra thi thể của Cục Công an thành phố nhận thi thể.
Đỗ Long nhận được tin lập tức chạy về cục Công an. Khi hắn đến trung tâm kiểm tra thi thể, vừa lúc nghe thấy tiếng khóc xé ruột xé gan.
Bước chân Đỗ Long nặng nề bên ngoài cửa, nhưng cuối cùng hắn vẫn tiến vào. Chỉ thấy một người phụ nữ hơn 30 tuổi đang đứng bên cạnh tủ đựng xác gào khóc. Đỗ Long im lặng bước tới.
- Tại sao có thể như vậy... Tiểu Lương... Tiểu Lương con chết thảm quá… con ơi… là kẻ độc ác nào đã hại con ra nông nỗi này…con ơi…
Người phụ nữ đó nói trong nức nở.
- Đã xác nhận được thân phận chưa?
Đỗ Long thấp giọng hỏi Đường Minh Hoa đang ở bên cạnh.
Đường Minh Hoa gật gật đầu, nói:
- Trên ngực đứa nhỏ có một nốt ruồi, đã được xác nhận rồi.
Đỗ Long im lặng, qua một lát sau mới thấp giọng nói:
Địch Xuân Liên đọc số điện thoại của con trai cho Đỗ Long, Đỗ Long tiếp tục hỏi:
- Tiểu Lương bình thường thích đi đâu chơi?
Địch Xuân Liên nói:
- Bọn trẻ bây giờ, không đi quán nét thì đi ba, chính phủ nên quét sạch những thứ này, không thì làm hư hết lũ trẻ…
Địch Xuân Liên nói cho Đỗ Long biết địa chỉ quán ba và quán nét nơi Hoàng Hoa Lương hay tới, Đỗ Long nói:
- Chị Địch, chị có cầm ảnh của Tiểu Lương theo không?
Địch Xuân Liên đưa bức ảnh của Hoàng Hoa Lương cho Đỗ Long, hắn liếc nhìn Đường Minh Hoa và Thạch Chung Đào một cái, Đường Minh Hoa hiểu ý gật đầu, mở miệng hỏi:
- Chị Địch, trông chị chắc chưa đến 30 tuổi nhỉ? Sao lại có đứa con lớn thế này rồi?
Địch Xuân Liên gục đầu xuống, nói:
- Tiểu Lương là con của người vợ trước của anh nhà tôi, tôi là mẹ kế… Các anh sẽ không nghi ngờ tôi hại thằng bé chứ? Nếu các anh không tin có thể đi hỏi hàng xóm, hỏi cô giúp việc nhà tôi, hỏi giáo viên ở trường, có khi nào tôi đánh qua, mắng qua nó chưa…Oan cho tôi quá… Cũng không phải tất cả mẹ kế đều không tốt với con chồng…
Đường Minh Hoa an ủi:
- Tôi không có ý đó, chị Địch, chị hiểu nhầm rồi. Chúng tôi phải điều tra rõ mọi chi tiết, như vậy mới có thể phá án nhanh chóng và chuẩn xác. Cho nên có một số vấn đề vẫn mong chị bỏ quá cho… chị Địch, Tiểu Lương có biết chị là mẹ kế của nó không?
Địch Xuân Liên nói:
- Biết, đương nhiên biết. Khi tôi và cha nó kết hôn, nó đã tám tuổi rồi, làm mẹ kế thật là khó… Tôi có đối xử với nó tốt hơn nó cũng lãnh đạm với tôi, nó cũng không chịu nghe lời tôi. Tuy nhiên tôi đều không quan tâm, tôi vẫn luôn đối xử tốt với nó. Không tin các anh cứ đi hỏi, bất kể nó cần gì, tôi đều cố gắng thỏa mãn nó, có lúc bố thằng bé còn trách tôi là chiều nó quá… Thằng bé này… tạo sao lại chết chứ. Bố nó quay về khẳng định sẽ trách tôi không chăm sóc tốt cho nó, huhuhu…