Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 758 : Chàng trai vô tình và cô gái đa tình

Ngày đăng: 17:39 30/04/20


Đỗ Long giơ tay đầu hàng nói:



- Cho dù tôi không nói, nếu ngày mai các cô đi, tôi có thể mời hai viên cảnh sát của đồn công an xã Mãnh Tú dẫn đường cho các cô, bọn họ cũng thuận tiện tuần tra một chút. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng xã Mãnh Tú chưa an toàn đến mức có thể tùy ý du xuân.



Hàn Ỷ Huyên cười nói:



- Vậy được, đợi sau khi chũng tôi quyết định xong hành trình sẽ gọi điện cho anh.



Lưu Lỵ Thanh thở dài:



- Tôi cũng muốn đi chơi mấy ngày, nhưng thật tiếc là không đi nổi…



Đỗ Long cười:



- Phóng viên cũng giống như cảnh sát, bận bịu là đương nhiên. Người khác có bận đi nữa cũng có ngày lễ có thể nghỉ ngơi một chút, chúng ta thì không thể. Càng ngày lễ chúng ta càng phải làm, thật khó tưởng tượng nếu một phóng viên lấy một cảnh sát thì sẽ rơi vào tình huống nào.



Lưu Lỵ Thanh cho rằng Đỗ Long trong lòng có ý nên không khỏi buồn bã, Hàn Ỷ Huyên cười:



- Vậy mà tôi đã gặp qua hai đôi, một đôi là nam cảnh sát nữ phóng viên, một đôi là nữ cảnh sát nam phóng viên, người ta sống rất tốt, tuy nhiên cần có sự giúp đỡ hết sức của các cụ trong nhà thì mới được.



Lưu Lỵ Thanh trong lòng chợt sáng lên, cô cười nói:



- Đỗ Long, nhà anh ở thành phố Ngọc Minh hả? Bố mẹ anh còn đi làm không? Nếu anh kết hôn ở nơi khác, bố mẹ anh sẽ qua giúp anh chứ?



Đỗ Long cười:



- Bố mẹ tôi cũng tiêu sái lắm, họ thích sống cuộc sống của riêng mình. Tôi đã hơn nửa năm không gặp mẹ rồi, còn bố tôi cũng thi thoảng mới gặp. Tôi từ nhỏ cũng đã độc lập, nếu không cần thiết tôi nghĩ hẳn là họ cũng không chạy đến can thiệp vào cuộc sống của tôi đâu.




- Nào, lại đây! Nụ hôn cho thanh xuân và mộng tưởng…



Lưu Lỵ Thanh hì cười, nói:



- Đừng căng thẳng như thế được không? Đâu phải bắt anh chịu hình gì chứ… Đỗ Long, em yêu anh… Cho dù tương lai em trở thành vợ của người khác, tận sâu trong trái tim em, mãi mãi luôn có bóng hình của anh…



Lưu Lỵ Thanh nhẹ nhàng tiến gần cơ thể Đỗ Long, cuối cùng dùng lực ôm chặt eo hắn, áp má vào ngực hắn. Tay của Đỗ Long nhẹ nhàng ôm vai cô, một lúc sau, Lưu Lỵ Thanh ngẩng mặt lên, nhón gót chân hôn lên môi Đỗ Long.



Đỗ Long cúi đầu và hôn cô thật sâu, đây là một nụ hôn thâm tình mà đầy thương tình. Vào lúc hai người rời môi, Lưu Lỵ Thanh tự nhiên cười, cô nói:



- Hóa ra, nụ hôn đầu đẹp như thế… Đỗ Long, em phát hiện quả thực anh không hợp với em… muốn hôn anh một chút cũng khó như vậy…



Đỗ Long cười nói:



- Đúng vậy, đều tại tôi, ai bảo tôi cao như vậy… lần sau khi cô đi giày cao gót chúng ta sẽ thử lại nhé?



Lưu Lỵ Thanh giận cười rồi đẩy Đỗ Long ra:



- Anh nghĩ hay quá nhỉ. Em đã tỉnh lại từ trong nụ hôn của anh, về sau anh khỏi phải nghĩ đến chuyện mê hoặc em nữa nhé. Đỗ Long, chúng ta chia tay ở đây nhé, tạm biệt… đừng có nhớ tới em đấy…



Nhìn bóng lưng của cô, Đỗ Long muốn nói lại thôi. Đợi cô đi xa hẳn, Đỗ Long đột nhiên có cảm giác, sau đó liền đi theo, đồng thời lấy điện thoại ra gọi cho Đường Minh Hoa, hạ giọng nói:



- Lão Đường, tôi phát hiện đầu mối mới rồi, anh lập tức đến đầu phố thương mại gần đường Bạch Sa mai phục, nhớ đừng kéo còi mở đèn cảnh sát, tới một mình thôi, nếu không mất manh mối thì đừng trách tôi nhé!



Chỉ thấy Lưu Lỵ Thanh chẳng có mục đích mà đi trên đường, một lát sau, cô đột nhiên rẽ vào một con đường nhỏ, chính là đường Bạch Sa như lời Đỗ Long vừa nói. Trước khi đi vào, cô còn cảnh giác quay đầu lại nhìn một lượt…