Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 759 : Mùa xuân của tổ trưởng Đường

Ngày đăng: 17:39 30/04/20


Một mối tình chưa bắt đầu đã phải kết thúc, Lưu Lỵ Thanh giả vờ rời đi một cách tự nhiên phóng khoáng. Trên thực tế, lòng của cô hiện đang rối như tơ vò, cô rất muốn khóc thật lớn, lại muốn tìm một nơi nào đó để phóng túng một chút, nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn về nhà.



Đường Bạch Sa là một con đường nhỏ không có đèn đóm gì. Lúc Lưu Lỵ Thanh rẽ vào đường Bạch Sa thì cô đột nhiên theo bản năng quay đầu nhìn lại. Thấy không có ai nên cô liền mạnh dạn đi vào.



Vừa đi không được bao lâu thì phía sau đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân gấp gáp, Lưu Lỵ Thanh cảnh giác quay lại nhìn. Chỉ thấy hai gã đàn ông cúi đầu đang bước nhanh về phía trước, xem bộ dáng của hai người thì hẳn là người làm công đang vội vã về nhà.



Lưu Lỵ Thanh thở phào nhẹ nhõm, thầm cười chính mình sao lại phải khẩn trương như vậy, làm gì mà có nhiều kẻ cướp chặn đường cướp của như vậy chứ. Có cảnh sát ưu tú như Đỗ Long, trị an của thành phố Thụy Bảo vẫn còn có thể tin tưởng được…



Vừa mới nghĩ vậy xong thì hai gã đàn ông ở phía sau đột nhiên lao nhanh về phía Lưu Ly Thanh, trong tay mỗi tên lộ ra một con dao nhỏ sáng loáng. Lưu Lỵ Thanh giật mình, vội vàng ném túi xách về phía hai tên này, sau đó quay người bỏ chạy, đồng thời hét lớn:



- Bớ người ta, ăn cướp!



Hai tên kia nhặt túi xách lên rồi nhanh chóng đuổi theo Lưu Lỵ Thanh. Sau khi tóm được liền ép cô sát vào tường, kề dao găm vào cổ cô. Một tên cướp thấp giọng quát:



- Im miệng, bọn tao chỉ cướp sắc chứ không lấy mạng, nếu mày không muốn sống nữa thì cứ kêu lên!



Lưu Lỵ Thanh sợ tới mức hét ầm lên, tên cướp kia vội vàng lấy tay bịt miệng cô lại, nói:



- Mẹ kiếp, đồ gái điếm thối tha, mày muốn chết phải không! Đánh cho nó ngất xong kéo qua ngõ bên cạnh rồi nói sau.



Trong lòng Lưu Lỵ Thanh thầm hô to cứu mạng, nhưng trước sau trong con đường nhỏ này lại không có người, ai sẽ đến cứu cô đây? Trái tim của Lưu Lỵ Thanh không khỏi trùng xuống…



- Dừng tay!



Một tiếng quát trầm thấp truyền đến, Lưu Lỵ Thanh mừng như điên, nhưng đến khi nhìn thấy dáng người trong bóng đêm chỉ có thể coi là một người bình thường thì lòng cô lại lo lắng, hung thủ là hai tên cướp có mang dao đó.



Một tên cướp cầm dao tiến lên phía trước chặn đường, móc ra hai cái dao găm cầm trong tay, cười gằn nói:



- Thông minh thì biến nhanh, bằng không ông sẽ cho mày một nhát “vào trắng ra đỏ”!



Người tới đang đứng im bỗng nhiên bổ nhào về phía trước, tay trái của người đó dễ dàng bắt được tay phải đang cầm dao của tên cướp. Lưu Lỵ Thanh và tên cướp còn lại còn chưa hiểu ra sao thì tên kia đã bỏ dao quỳ xuống, hai tay bị còng ngược ra đằng sau.
- Không cần đâu, tôi bình thường…



Vẻ mặt thất vọng của Lưu Lỵ Thanh khiến trái tim Đường Minh Hoa mềm nhũn, anh ta nói:



- Được rồi, tôi và cô đi ăn chút gì cũng được, sau đó tôi sẽ đưa cô về nhà. Sau này khi trời tối thì cô cố gắng đừng đi vào những con đường vắng vẻ như vậy nữa, thà rằng đi xa hơn một chút nhưng lại an toàn hơn.



- Vâng…



Lưu Lỵ Thanh khẽ đáp lại, sau đó hai người sóng vai biến mất cuối hành lang. Nhìn thấy cảnh tượng này, Uông Lập Bân không kìm nổi vội vã nhắn tin cho tất mọi người trong tổ trọng án ngoại trừ Đường Minh Hoa: “A ha… Mùa xuân của tổ trưởng Đường đến rồi! Các cậu đoán xem anh ta hiện giờ đang cùng với người đẹp nào đi ăn khuya đây? Nếu đoán trúng tôi sẽ mời các cậu ăn một bữa linh đình nha…”



Người một tay sáng tạo ra kỳ tích này là Đỗ Long cũng đang ăn khuya cùng Kỷ Quân San. Nhìn thấy tin nhắn này, hắn nhếch miệng mỉm cười, sau đó nói với Kỷ Quân San:



- Đêm nay, anh chỉ có thể ở bên em tới nửa đêm, rạng sáng mai có hành động rồi.



Kỷ Quân San hỏi:



- Lại có vụ án mới nữa sao?



Đỗ Long lắc đầu nói:



- Không phải vậy, vẫn là vụ án của Tiểu Lương, chỉ có điều tự nhiên lại xuất hiện tình tiết mới, có chút phiền toái.



Kỷ Quân San cũng không hỏi thêm gì. Đỗ Long buông đũa, cuối cùng thoáng liếc qua Hàn Ỷ Huyên đang đi vào khách sạn, nói:



- Đi thôi em… Tiết kiệm chút thời gian, hai đứa mình có thể làm nhiều hơn hai lần đấy…



- Vâng…



Kỷ Quân San ngoan ngoãn theo Đỗ Long rời đi…