Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 766 : Thả hổ dụ sói
Ngày đăng: 17:39 30/04/20
Hoàng Thiệu Liễu ừ một tiếng nói:
-Trở về sớm một chút, nếu đã kết án rồi thì ngày mai anh sẽ đưa tiểu Lương đi. Trước tiên sẽ đưa nó đến nhà tang lễ, sau đó sẽ chọn ngày tốt tiễn nó đi...
Địch xuân liên nói:
-Không phải anh nói sẽ kiện Cục Công an sao?
Hoàng Thiệu Liễu thở dài nói:
-Kiện gì mà kiện, em kiện được chính quyền sao? Hôm nay chỉ là tỏ thái độ thế thôi, để họ biết không dễ dàng đối phó với chúng ta đâu. Sau này có lợi gì mới nghĩ đến chúng ta, đại nghiệp nhà chúng ta lớn, không thể vì việc này mà làm căng với chính quyền được, dù thế nào chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ cố gắng phá án...
-Vâng
Địch Xuân Liên giống như con mèo nhỏ cuộn tròn bên cạnh Hoàng Thiệu Liễu, trong lòng vẫn đang suy nghĩ giải quyết vấn đề Niếp Hải Cường thế nào Mặc dù không ưa hắn nhưng cũng không thể vì hắn lỗ mãng mà làm lỡ mất việc lớn của mình, có lẽ bản thân nên đề phòng chu đáo một chút...
Khi Địch Xuân Liên đang suy nghĩ làm thế nào để đối phó với Niếp Hải Cường thì Trịnh Tú Vinh nhận được một cuộc điện thoại, tất nhiên cuộc gọi này là do Địch Xuân Liên gọi tới. Trịnh Tú Vinh nhíu mày, nhận điện thoại nói:
-Không phải đã nói là thời gian này sẽ không liên lạc sao? Tại sao cô lại gọi tới? Nếu bị phát hiện thì phải làm sao?
Địch Xuân Liên nói:
-Chị không xem tin tức sao? Cục Công an nhận định hung thủ chính là người họ Thai, còn có gì phải lo lắng sao? Việc phiền phức bây giờ chính là Niếp Hải Cường, không ngờ tên khốn này lại lật lọng, mở miệng ra là đòi mười triệu, hơn nữa còn muốn sáng mai em đưa cho hắn. Đây không phải là muốn nhìn thấy em chết sao, chị Trịnh, chị thấy bây giờ chúng ta phải làm sao?
Trịnh Tú Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
-Những tên lưu manh như thế thực sự không đáng tin, hắn chính là đang tự tìm đường chết! Có thể chị sẽ thu nhận hắn, có điều...thu nhận thì đơn giản, vấn đề ở chỗ tôi sẽ được lợi gì?
Địch Xuân Liên nói:
-Chị muốn điều gì?
Trịnh Tú Vinh nói:
-Hai mươi triệu, hai mươi triệu giết một người...Đây là cuộc mua bán rất có lời đấy.
-Nếu có vật gì đó thì chắc cũng chỉ ở trong phạm vi 20m thôi, mọi người tìm kiếm cẩn thận xem! Xem có vật gì giống như túi không?
Chỉ lúc sau đã có người hét lớn:
-Tìm thấy rồi, đây là túi nhựa, bên trong có hai chiếc điện thoại! Ngoài ra còn có chìa khóa và ví tiền.
Đỗ Long nhận lấy túi, nhìn thoáng qua quát:
-Áp tải bọn họ đi, thu đội!
Niếp Hải Cường và Trịnh Tú Vinh đều bị áp tải lên xe, mấy chiếc xe cảnh sát lặng lẽ đến và lặng lẽ đi. Chỉ còn Đỗ Long với chiếc xe bán tải, Đường Minh Hoa và Thạch Chung Đào cũng chưa đi, bọn họ chờ xem hành động tiếp theo của Đỗ Long.
Đỗ Long cầm lấy hai chiếc điện thoại của Trịnh Tú Vinh , phát hiện điện thoại đều đang trong trạng thái tắt máy. Hắn mở di động ra, không lâu sau trong điện thoại liên tiếp vang lên chuông tin nhắn.
-Địch Xuân Liên lo lắng rồi...
Đỗ Long cười ha hả, lấy ra một vật dán ở ngực phải, ho nhẹ một tiếng, hắn nói:
-Địch Xuân Liên lo lắng rồi, không thành vấn đề...
Giọng Đỗ Long thay đổi rất cao, nghe rất giống giọng nữ, sau khi xử lí, khi hắn nói chuyện, giọng không khác Trịnh Tú Vinh là mấy.
-Thứ này mua ở đâu thế, có thể mua giúp tôi một cái không?
Thạch Chung Đào hâm mộ nói.
Đỗ Long giải thích nói:
-Đây là sản phẩm mới nhất của khoa học kỹ thuật quân sự, tôi phải thông qua con đường đặc biệt mới mượn dùng được, sao có thể nói muốn mua là có thể mua được ngay?
Lúc này,điện thoại Trịnh Tú Vinh đột nhiên lại vang lên, Đỗ Long xuỵt một tiếng với hai người kia, nhận điện thoại nói:
-Không phải nói tạm thời đừng liên lạc sao? Tìm tôi vội như thế làm gì?