Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 792 : Ngoại tộc nhân sinh

Ngày đăng: 17:40 30/04/20


Đỗ Long trầm mặc một hồi, đột nhiên nói:



- Chủ tịch Quốc hội Nhạc, tôi rất kính trọng ngài, tuy nhiên chuyện này tôi cảm thấy ngài suy nghĩ không thỏa đáng.



Nhạc Nhật Tân có chút tức giận Đỗ Long, ông ta nói:



- Ta suy xét không thỏa đáng? Chẳng lẽ khoanh tay giao con gái vào tay kẻ không có trách nhiệm như cậu là thỏa đáng sao? Cậu còn dám cãi ta? Nếu như cậu không nói ra được một lý do, ha ha...



Giờ Nhạc Nhật Tân tức giận với tư cách là bậc làm cha mẹ, Đỗ Long thoải mái hẳn, hắn nói:



- Chủ tịch Quốc hội Nhạc, cả đời ngài chẳng lẽ chưa từng phải đối mặt với hai sự lựa chọn khó khăn? Nhất là về phương diện tình cảm. Ngài cho phép tôi nói thật, ngài cũng phải thẳng thắn như tôi đấy. Chúng ta đều là đàn ông, không có gì là không thể nói cả.



Nhạc Nhật Tân sa sầm mặt nói:



- Có, nhưng ta kiên định lựa chọn mẹ Băng Phong. Chúng ta vẫn rất ân ái, gia đình cũng vẫn rất yên bình, cho đến khi cậu xuất hiện.



Đỗ Long mỉm cười, hắn nói:



- Chủ tịch Quốc hội Nhạc, ngài biết đấy, tôi là cảnh sát hình sự. Hơn nữa tôi phá án dễ như uống nước, không ai có thể lừa được tôi, lời ngài vừa rồi hình như hơi có chút nghĩ một đằng nói một nẻo thì phải?



Nhạc Nhật Tân không phủ nhận, ông ta chỉ trầm giọng nói:



- Mỗi người trong đời đều có rất nhiều việc phải lựa chọn, không thể cùng lúc có cả cá và tay gấu. Đây là đạo lý mà mọi học sinh trung học đều hiểu, đặc biệt là về phương diện tình cảm, không thể chân đạp hai thuyền, thân là cảnh sát, chẳng lẽ đến chuyện này cậu còn cần ta phải dạy?



Đỗ Long thở dài:



- Nhân sinh trăm năm, chớp mắt là qua. Tôi chỉ không muốn để cho người bên cạnh mình, nhất là người phụ nữ của tôi phải đau khổ mà thôi.



Nhạc Nhật Tân nói:



- Niềm vui nhất thời sẽ mang đến nỗi đau lâu dài, vùi lấp được càng sâu lại càng khó có thể tự kiềm chế, có đáng không? Không phải cậu không hiểu, chỉ là cậu không muốn suy xét mà thôi. Điều này cho thấy cậu là người không có tính trách nhiệm.




- Đi thôi.



Đỗ Long nhìn hắn rồi bỗng nhiên cười nói:



- Tôi biết rồi, hóa ra là Băng Phong học anh, cả ngày nghiêm mặt thế có mệt không vậy?



Đàm Duyệt lạnh nhạt nói:



- Đừng nói nhảm, tôi được điều tới khi cô Nhạc tới thành phố Ngọc Minh.



Đỗ Long cười nói:



- Là vì chuyện đó sao? Hai người phạm lỗi trong tổ các anh sao rồi?



Đàm Duyệt liếc mắt nhìn hắn, nói:



- Là cô Nhạc nói với cậu sao? Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu cũng không cần nói với tôi, tôi không muốn phạm sai lầm, hiểu chưa?



Đỗ Long thở dài, nói:



- Kỳ thật tôi rất muốn giúp bọn họ, đáng tiếc không biết sau khi bị sa thải bọn họ đã đi đâu. Một người bạn của tôi ở tỉnh Thiên Nam có mở một công ty vệ sĩ rất lớn, có chỗ dựa là quân đội, đãi ngộ cũng không tồi. Hiện nay anh ta đang cần người gấp, nhất là những người có thực lực, anh có thể giới thiệu cho tôi vài người không?



Đàm Duyệt lạnh nhạt nói:



- Tôi không giúp được cậu rồi.



Ngừng lại một chút, Đàm Duyệt tiếp tục nói:



- Có lẽ Vương Thăng có thể giới thiệu cho cậu, anh ta là người trong nghề lâu rồi.