Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 992 : Nghỉ
Ngày đăng: 17:42 30/04/20
Từ đấy Cổ Dật Phi không còn đến tìm Đỗ Long nữa, còn Đỗ Long thì lại lo lão ta đến nhà mình ở thành phố Ngọc Minh tìm quyển Động Huyền Tử chân kinh, nên liền bảo bố hắn về nhà dọn đồ đi. Tiện thể bảo bố hắn sắp xếp hai người theo dõi lão ta, nếu như lão già họ Cổ đấy dám đến nhà hắn tìm đồ thì bắt lão lại thẩm vấn.
Chỉ tiếc là không hề xảy ra chuyện đấy, nên hắn chỉ đành cẩn thận nghiên cứu mỗi quan hệ giữa mấy hình vẽ đấy.
Sau khi việc của tổ dự án đâu vào đấy thì cuộc sống của hắn cũng quay lại bình thường, hằng ngày hắn tiếp tục chăm chỉ đi học, chẳng mấy mà kỳ thi cuối kỳ cũng qua. Thành tích của Đỗ Long đứng đầu lớp, cầm trên tay bảng thành tích hắn đi đến chỗ hiệu trưởng Lý hỏi ông ấy xem có cách nào để tốt nghiệp nhanh hơn không?
Hiệu trưởng Lý cũng rất thấu tình đạt lý, ông ta tỏ ý sẽ nghĩ đến trường hợp của Đỗ Long, kì học sau có thể sẽ giúp Đỗ Long sắp xếp các kỳ thi. Chỉ cần hắn có thể thuận lợi vượt qua các môn cơ bản, thì những môn học sau đấy với tố chất chuyên nghiệp của Đỗ Long mà nói hắn hoàn toàn có thể đến trường bắt đầu giảng dạy, có lên lớp hay không hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhận được sự hứa hẹn của hiệu trưởng, Đỗ Long rất vui, với năng lực của hắn muốn tốt nghiệp trước một năm là chuyện hoàn toàn có thể.
- Nghỉ á Nhạc Băng Phong lại tỏ vẻ không vui cho lắm Đỗ Long cũng nhanh chóng hiểu tâm tư của cô: - Anh định lúc nào về để em bảo bọn họ mua vé máy bay cho.
Sự vui sướng trong lòng Đỗ Long lập tức vơi đi nhiều, hắn biết Nhạc Băng Phong không thể cùng hắn về tỉnh Thiên Tân cũng như Bạch Nhạc Tiên sẽ không bao giờ đồng ý đến Bắc Kinh vậy. Mấy cô có công việc có vấn đề của riêng mình, hai người chịu cho đối phương cùng tồn tại đã là khoan hồng độ lượng lắm rồi hắn còn mong gì nữa chứ?
- Em về cùng anh đi. Đỗ Long hỏi dò
Nhạc Băng Phong quả nhiên lắc đầu nói: - Em có rất nhiều việc phải làm, tổ dự án mới bắt đầu em phải giúp anh để ý một chút.
Đỗ Long vừa cảm động vừa áy náy ôm Nhạc Băng Phong vào lòng nói: - Băng Phong anh yêu em anh cũng không nỡ rời xa em
Đỗ Long cười nói: - Em thật thông minh, không uổng công anh bón em nhiều đồ dinh dưỡng như vậy.
Sau khi sửng sốt Bạch Nhạc Tiên mới ngộ ra, cô gằn giọng nói: - Anh thật xấu xa lại còn nói những lời lưu manh như thế với em Hừ, là Băng Phong dạy anh đúng không? Hay là ở Bắc Kinh hư hỏng rồi!
Đỗ Long cười nói: - Đàn ông càng xấu con gái càng yêu, chẳng lẽ không phải sao?
Một lúc sau Bạch Nhạc Tiên thỏ thẻ:
- Em cứ tưởng anh sẽ không về lại nữa cơ
Đỗ Long nói: - Sao có thể chứ em là bảo bối của anh Băng Phong rất độ lượng. Cô ấy nói chỉ cần em không ghen tuông thì em ấy có thể cùng em ở bên anh.
Bạch Nhạc Tiên nghi hoặc: - Thật ư? cô ấy nói như vậy thật sao? Em không tin! Nhất định là anh đang gạt em.
Đỗ Long nói: - Nếu không tin em có thể gọi điện cho cô ấy, tất nhiên là việc này em anh biết là được rồi nói ra chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Đợi khi anh quay về Bắc Kinh khai học em theo anh đi Bắc Kinh chơi một chuyến nhé, đến lúc đấy em sẽ biết những gì anh nói là thật hay giả.
- Được! Bạch Nhạc Tiên vui sướng nói: - Em có thể tiễn anh đi Bắc Kinh, nhưng nếu như cô ấy dám làm em mất mặt, em sẽ lập tức quay về.