Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 993 : Ngắm hoa trong sương
Ngày đăng: 17:42 30/04/20
Thời gian của Đỗ Long không nhiều, sau khi về tới thành phố Lỗ Tây hắn tiến hành ngay việc đi thăm lãnh đạo, đồng nghiệp. Với những đồng nghiệp có quan hệ tốt thì không phải nói, cùng ăn một bữa cơm là xong, còn về phần lãnh đạo thì phải đi thăm hỏi từng người một.
Người đầu tiên Đỗ Long định tới thăm là Bí thư châu ủy Mã Quang Minh. Mã Quang Minh rất vui mừng khi nghe nói hắn đã về, ông ta gọi hắn đưa bạn gái cùng tới nhà ăn tối. Sau đó nghe thấy Mã Ngọc Đường đứng bên cạnh nói rằng gọi luôn cả anh Thẩm cùng đến.
Nhưng cuối cùng Thẩm Băng Thanh cũng không tới, cậu ta nhờ Đỗ Long nói với Mã Ngọc Đường rằng cậu ta đã có bạn gái. Đỗ Long không bằng lòng chuyển lời giúp, muốn nói thì cậu ta nên tự nói.
Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên xách theo một chút quà mang về từ Bắc Kinh tới nhà Mã Quang Minh. Mã Ngọc Đường không thấy Thẩm Băng Thanh tới lập tức chu mỏ, Đỗ Long giải thích rằng gần đây công việc rất bận, nên cô bé mới miễn cưỡng chấp nhận.
Mã Ngọc Đường đã thi xong tốt nghiệp, thành tích của cô bé đã lọt top đầu. Điều này có nghĩa là cô bé có thể chọn cho mình một trong các trường danh tiếng trên cả nước, nên bố mẹ cô bé đều rất vui mừng, trong lòng thầm khen chủ ý của Đỗ Long. Nếu không, đến giờ không chừng Mã Ngọc Đường vẫn đang vùi trong vũng bùn của mối tình đầu, không thể tự dứt ra nổi, có khi còn dang dở cả việc học hành.
Đã chọn được trường và chuyên ngành chưa vậy? Đỗ Long hỏi.
Mã Ngọc Đường nói:
- Em định học ở khoa nghệ thuật, đại học Bắc Kinh, em muốn học về tranh sơn dầu.
Đỗ Long nói: - Em thi điểm cao như thế rồi đi học vẽ, có phải là hơi đáng tiếc không?
Mã Ngọc Đường nói: - Thi được điểm cao là để chứng minh bản thân, còn việc học vẽ là mơ ước của em. Từ nhỏ em đã thích vẽ, như thế không được sao? Không phải mọi người bảo em chọn chuyên ngành dựa trên sở thích sao?
Đỗ Long nói: - Đúng thế. Vậy thì chúc em thành công nhé.
Mã Ngọc Đường nhìn bố mẹ cô bé với vẻ đắc ý, nói:
- Vẫn là anh họ sáng suốt. Khi nào khai giảng, ba người có thể cùng nhau đến Bắc Kinh học rồi, trên đường đi có người đồng hành sẽ không buồn nữa.
Phó Hồng Tuyết lắc đầu, nói:
- Đừng hỏi nữa, giờ em chỉ muốn uống rượu thôi. Đi tìm một chỗ nào đó, chúng ta không say không về.
Đỗ Long không nói gì thêm, lái xe đến một quán ăn đêm gần đó. Phó Hồng Tuyết gọi một két bia, Đỗ Long lặng lẽ rót đầy một cốc cho cô ta. Phó Hồng Tuyết uống một hơi hết rồi đột nhiên khóc và nói: - Anh không quan tâm đến em một chút nào
Đỗ Long nói: - Không phải anh đã hỏi rồi sao? Em không chịu nói anh cũng chẳng còn cách nào, là tiểu Đình à?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu, định nói rồi lại thôi, sau khi lau nước mắt cô cầm luôn chai bia lên tu, cô nói:
- Không nói nữa, uống đi...
Đỗ Long rất hiểu tâm trạng cô, lòng dạ cô không sâu kín như Âu Dương Đình. Có thể thấy cô nàng rất thẳng thắn và chân thật, mặc dù không dám chống lại sự khống chế của hội đoàn kết nhưng trong lòng cô ta biết cái gì là đúng, là sai. Thậm chí có thể nói là dám yêu dám hận, nên khi nội tâm mâu thuẫn cô càng thêm đau khổ.
- Em uống như vậy không tốt đâu. Đỗ Long chặn tay Phó Hồng Tuyết lại. Bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng thản nhiên: - Mặc kệ cô ấy, để cho cô ấy say chết càng tốt.
Phó Hồng Tuyết run run, quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Âu Dương Đình không biết đã đi tới bên mình từ lúc nào. Âu Dương Đình tiện tay cầm lấy một chai bia, nói:
- Tôi sẽ uống với cô, nếu uống say sư huynh cũng đừng cười chê.
Hai người liên tiếp rót bia, Đỗ Long nhìn bọn họ một cách hứng thú, hắn cười tủm tỉm nói: - Yên tâm, uống say anh sẽ đưa hai em về nhà...
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình không hẹn mà cùng chỉ tay về phía Đỗ Long