Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 22 :

Ngày đăng: 23:37 21/04/20


"Văn hoá là linh hồn của công ty, chúng ta dựa vào tinh thần văn hoá của nhau khích lệ chính mình, tin tưởng các vị ở Viễn Duy trong khoảng thời gian này cũng cảm nhận được sức mạnh tinh thần hợp tác lẫn nhau, vậy...có ai ở đây biết tinh hoa văn hoá của tập đoàn Viễn Duy là gì không?" Diệp Tử đứng trước mọi người, mỉm cười hỏi.



"Trả lời đúng có thưởng, 5 ngày nghỉ phép có lương." Diệp Tử tung ra viên đạn bọc đường.



"Tôi biết, tôi biết!"



"Mình nhiệt tình, đối xử tử tế với người khác, đồng nghiệp hợp tác, làm người vui sướng nhất trên thế giới!" (ta cũng chẳng hiểu lắm chỗ này a...)



"Ừ, tốt lắm."



Diệp Tử dùng yếu tố vật chất khích lệ, rất nhanh liền tạo được không khí, chuyện kế tiếp liền giao cho người quản lí.



"Được rồi, các vị đồng nghiệp thân mến, nhìn nơi này..." Maria là một quản lí đào tạo văn hoá doanh nghiệp rất có tài, đối với văn hoá tập đoàn Viễn Duy cô ấy nhận thức rõ mười phần, cũng biết làm thế nào để khơi dậy tính tích cực của nhân viên, Diệp Tử rất yên tâm khi đem những nhân viên mới giao cho cô ấy.



Diệp Tử đi ra phòng họp, vừa lúc gặp Baron từ trong phòng làm việc đi ra. Có chút xấu hổ, Baron thậm chí không dám giương mắt nhìn Diệp Tử.



Không nghĩ tới Diệp Tử mỉm cười hỏi Baron.



"Gần đây có tác phẩm nào mới không?"



Baron bất khả tư nghị mà chớp chớp đôi mắt, hắn không nghĩ tới Diệp Tử còn có thể để ý đến hắn. Kỳ thật từ sau sự kiện kia, hắn luôn hối tiếc, tự trách mình nhất thời xúc động, loại chuyện này hẳn là nên từ từ mới đúng.



"Tôi... Tôi..."



"Còn đang sửa chữa mẫu thiết kế hoá bướm sao?"




Tần Tiểu Mặc đương nhiên cũng đã nhìn ra, nữ vương nhà cô là ngạo kiều.



Cười tủm tỉm mà bắt đầu nhắn tin, Tần Tiểu Mặc không tính vạch trần Diệp Tử, một công đủ tư cách là khi nữ vương của mình ngạo kiều thì nên ở dưới cô ấy một bậc.



[Đi công tác a, chuyến bay đến mấy giờ?]



[Có người tới đón chị, em không cần tới đâu.] Sân bay nào cũng giống nhau đều ở vùng ngoại thành, gần đây Tần Tiểu Mặc giống như bận rộn nhiều việc, đi một chuyến hẳn là mệt chết đi.



[Vậy cũng không được, em nhớ chị... Em muốn trước tiên nhìn thấy chị!] Tần Tiểu Mặc đã muốn khẩn cấp, chỉ hận bây giờ không thể bay đến bên người chị Diệp.



[Tới đó chị sẽ đi thăm bác gái.] Diệp Tử thật mạnh miệng, rõ ràng là muốn đi để thấy Tần Tiểu Mặc, lại cứng rắn nói phải đi thăm hỏi bà Tần.



[Đáp máy bay xuống sẽ tới đây liền sao?]



[Ừ.]



[Ngồi máy bay mười mấy tiếng, về tới thì vẫn nên nghỉ ngơi trước.] Tần Tiểu Mặc nhíu mày, tuy rằng cô muốn nhìn thấy Diệp Tử, nhưng cũng không quên sợ Diệp Tử khổ cực a...



[Không phiền gì đâu.]



Tại sao có thể không phiền, Tần Tiểu Mặc có chút cảm động.



P/S: c này mất time của ta khá lâu a...hk phải khó mà tại lười nếu hk là post sớm cho m.n rồi.