Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 23 :

Ngày đăng: 23:37 21/04/20


Diệp Tử không quá giỏi biểu đạt tình cảm, mỗi lần nói chuyện phiếm đều là nói lời cứng rắn, nhưng Tần Tiểu Mặc luôn có thể từ mấy câu ngắn gọn đó mà nhìn ra trong lòng cô đang suy nghĩ gì. Diệp Tử cũng thực quan tâm đến mình chẳng qua chỉ là mạnh miệng mà thôi.



[Cứ như vậy đi, ngày mai chị sẽ đến.] Diệp Tử khí phách giải quyết dứt khoát. Sau đó qua vài giây lại nói thêm.



[Ngày mai em có bận gì không? Có ở nhà không?]



[Có a, đội trưởng cho em một ngày nghỉ.] Tần Tiểu Mặc nhất thời cảm tạ đội trưởng, cảm tạ tổ chức cho cô nghỉ đúng ngày!



[Ừ, ở nhà chờ chị.]



Gửi xong tin này, Diệp Tử không có động tĩnh gì nữa, vô luận Tần Tiểu Mặc nói gì cô cũng không trả lời. Khiến cho Tần Tiểu Mặc rất là buồn bực, bất quá vừa nghĩ tới ngày mai có thể nhìn thấy chị Diệp, tâm tình của nàng lên xuống không yên, vừa bất an lại vừa rất chờ mong.



Sau khi về đến nhà, cô rốt cục nhịn không được, vào phòng bếp tìm mẹ.



"Mẹ, ngày mai con có người bạn lại đây, nói tới thăm mẹ một chút." Tần Tiểu Mặc nói với bà Tần.



"Hửm? Là bạn nào? Tiểu Vương hay là Tiểu Lâm? Hay là đồng sự mới trong đội?" Bà Tần cũng không thèm ngẩng đầu, tiếp tục cắt đồ ăn.



"Cũng không phải."



"Vậy là ai?"



"Con gái bác Diệp."



"Bác Diệp?" Bà Tần sửng sốt một chút, là ai?



"Ừ, chính là... Ba của con hồi ở bên kia, người đó... Hình như là chiến hữu..."




"Mẹ, con đã trở về, nặng chết mất thôi, mẹ mau tới đây giúp con, lấy trứng vịt muối của mẹ." Tần Tiểu Mặc còn không ngừng hô.



"Đến ngay đây, con bé này." Bà Tần vội vàng mở cửa tiếp nhận một phần đồ trong tay Tần Tiểu Mặc.



"Chị Diệp!" Tần Tiểu Mặc vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Tử. Ánh mắt liền sáng ngời. Cái gì cũng không nghĩ tới, mang theo một đống túi lớn hướng đến muốn ôm chầm Diệp Tử.



"Ôi trời con xem con kìa! Làm gì vậy a!" Bà Tần toan bước lên phía trước ngăn cản, thật sự quá thất lễ. Bất quá bà vẫn chậm một bước, Tần Tiểu Mặc lập tức ôm lấy Diệp Tử. Có bà Tần ở đây, cô hận không thể liền một hơi hôn lên Diệp Tử.



"Tiểu Mặc." Diệp Tử nhìn thấy Tần Tiểu Mặc, khóe miệng cũng hiện lên một chút tươi cười, thật sự chính là một chút. Bất quá cô không có vươn tay đẩy ra Tần Tiểu Mặc, hơn nữa một tay đón được cô, một tay tiếp nhận một đống thức ăn trong tay cô.



"Thôi được, con bé đợi con nãy giờ, các con cũng rất lâu không gặp, ngồi đó ôn chuyện đi. Ta đi nấu cơm cho các con. Cô bé, con uống trà trước đi, ta rửa trái cây rồi đem ra cho con ăn." Bà Tần nhìn một đống trái cây trong tay Tần Tiểu Mặc, nói ra.



"Không cần, dì đừng vội, giữa trưa con trở về ăn là được."



"Không cần gì chứ, chị xem em mua nhiều đồ ăn như vậy, chính là nghĩ muốn làm cho chị a." Tần Tiểu Mặc như làm nũng nói.



"Đúng đó, đừng đi, thật vất vả mới đến chỗ chúng ta, dù thế nào cũng phải để chúng ta mời khách chứ."



"Vậy...không đi."



"Mẹ, mẹ cũng đừng làm, để con đến làm đi. Con đã sớm nói để chị ấy thử xem tay nghề của con, mà chưa có cơ hội." Tần Tiểu Mặc không tình nguyện mà thoát ly cái ôm của Diệp Tử, lấy túi đồ ăn từ tay bà Tần bỏ vào bếp sau đó lại đi ra nói.



"Ừ, con làm đi." Bà Tần nghĩ con gái nấu ăn tương đối ngon, nên cũng không tranh nấu làm gì.



P/S:thật muốn làm thêm bộ cổ đại nữa nhưng đã ôm 4hố rồi nên đang phân vân haizz...