Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 26 :

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


"Mẹ... tại sao mẹ trở về..." Tần Tiểu Mặc nhất thời cảm thấy phi thường buồn bực, thiếu chút nữa là cô tỏ tình được rồi.



"Dì Vương không ở nhà, đi du lịch với con gái và con rể rồi. Haizz.. Ta nói con đó, đến một lúc cũng phải mang con rể về cho ta a, từ nhỏ chưa thấy con thân cận với đứa con trai nào." Bà Tần ghen tị với con nhà người ta.



"Cái gì con rể a, không liên quan gì hết." Tần Tiểu Mặc trong lòng nhảy dựng, vội vàng liếc mắt trộm nhìn Diệp Tử một cái, thấy vẻ mặt cô vẫn bình thường, tựa hồ không có bị ảnh hưởng gì bởi lời nói của bà Tần.



Tần Tiểu Mặc thở ra một hơi đồng thời cũng có một chút thất vọng, tại sao chị Diệp không có ăn giấm...



Kết hôn sao...nếu em đã dám theo đuổi chị mà về sau còn kết hôn người khác thử xem, chị cho em chết không có chỗ chôn... Mấy chị gái nếu không ăn giấm thì thôi, chứ ăn rồi thì thật... Điểm ấy đừng nói Tần Tiểu Mặc không có phát hiện, ngay cả Diệp Tử cũng không phát hiện khí chất nữ vương tiềm ẩn của mình...



"Con còn không lo đi, sớm muộn lại thành gái lỡ thời, kia gọi là gì nhỉ...à là thặng nữ." Bà Tần còn trẻ trung, không thiếu hiểu biết với mấy từ ngữ trên internet. (Thặng nữ = gái ế)



"Aizz, sao con chưa nấu xong nữa, làm Tiểu Tử đói bụng kìa." bà Tần thấy Tần Tiểu Mặc một món cũng chưa làm xong, vội vàng thúc giục.



"Sắp rồi, con không phải đều chuẩn bị tốt hết rồi sao, còn nấu chút nữa là được." Tần Tiểu Mặc nhìn nhìn thức ăn đã cắt xong trên cái thớt gỗ, trả lời.



"Chị đi ra ngoài tán gẫu với mẹ em một lát, em rất nhanh nấu xong thôi." Tần Tiểu Mặc ôn nhu nói với Diệp Tử.



"Ừ" Diệp Tử vẫn mặt than, gật đầu liền đi ra ngoài, trong tay còn cầm trái kiwi.



"Tiểu Tử, ba của con, thân thể có khỏe không?" Bà Tần lôi kéo Diệp Tử ngồi xuống, rót chén trà cho cô.



"Vẫn khoẻ ạ, người già sẽ luôn có chút ốm đau, nhưng cũng không phải bệnh nặng."



"Vậy là tốt rồi, ba của con là người mạnh mẽ. Con chú ý chăm sóc hắn nhiều hơn chút." Bởi vì bà Tần đã quen biết cha Diệp Tử từ lúc còn trẻ, cho nên chuyện gia đình Diệp gia, bà cũng biết không ít.



"Dạ." Diệp Tử trầm mặc.
"Đến đây, ngồi xuống ăn." Bà Tần kêu.



"Dạ, dì cũng ngồi đi."



Ba người đều ngồi xuống hết rồi, cơm trưa mới bắt đầu. Dưới ánh mắt chờ mong của Tiểu Mặc, Diệp Tử nhấp một ngụm canh mà Tiểu Mặc làm vì cô. Hương vị cư nhiên ngon hơn cô nghĩ, mặn ngọt vừa miệng. Còn có mùi thơm ngát của cẩu kỹ, táo đỏ cùng đảng sâm.



"Uống ngon không?" Tần Tiểu Mặc hỏi.



"Ừ, ngon lắm." Diệp Tử gật gật đầu, cho Tần Tiểu Mặc khẳng định rất lớn. Muốn từ miệng cô nhận xét ra hai chữ này chính là không dễ dàng.



"Ngon thì uống nhiều một chút." Tần Tiểu Mặc lập tức cười tươi như hoa.



Bà Tần nhìn biểu tình của con gái biến hoá trong nháy mắt, đột nhiên có loại dự cảm bất an, nhưng lại không biết nguyên nhân, chỉ cảm thấy có lẽ mình quá mức mẫn cảm.



Thức ăn trên bàn thật phong phú, còn hợp khẩu vị, cho nên Diệp Tử cũng ăn không có kiêng dè gì, còn muốn nhiều gấp đôi so với bình thường, làm Tần Tiểu Mặc cao hứng muốn chết. Tục ngữ nói...Khụ, nghĩ muốn bắt được một cô gái, trước hết phải bắt được dạ dày của cô ấy. Tục ngữ nói như thế sao?!



Cơm nước xong, ba người phụ nữ liên tục chiến đấu ở chiến trường phòng khách, uống trà hàn huyên hơn một giờ, đến khi bà Tần bắt đầu ngáp.



"Không được rồi, chớp mắt ta cũng đã già, giữa trưa không ngủ là không được." Bà Tần thở dài nói.



"Dì à, dì còn trẻ." Diệp Tử nói.



"Lời này ta thích nghe, ha ha..." bà Tần nở nụ cười.



"Vậy con chào dì trước, lần sau có rảnh con lại đến thăm dì." Diệp Tử đứng lên.