Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 27 :

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


"Mẹ, con đưa chị về." Tần Tiểu Mặc cũng đứng lên, vội vàng nói.



"Ừ, con không nói ta cũng kêu con đi." Bà Tần cười nói.



"Tiểu Tử, vẫn là nên chăm sóc tốt ba của con, con cũng bảo trọng, thân thể là quan trọng, dù sao sự nghiệp cũng đã thành công như vậy, đúng không?"



"Dạ, cảm ơn dì." Diệp Tử có chút xúc động, bà Tần là một trưởng bối tốt, cô rất thích bà Tần.



"Mẹ ngủ đi, tụi con đi đây." Tần Tiểu Mặc khoát tay, khẩn cấp lôi kéo Diệp Tử đi ra ngoài cửa.



Rốt cuộc cũng tới được thế giới riêng của hai người... Tần Tiểu Mặc hưng phấn nói không nên lời.



"Đi nhanh như vậy làm cái gì." Diệp Tử cau mày hỏi.



"A, rất nhanh sao, vậy em chậm một chút." Tần Tiểu Mặc kiềm chế tâm tình hưng phấn, kéo tay Diệp Tử bước chậm lại.



"Chị Diệp, không cần nhanh như vậy đã đi về được không, chúng ta..." Tần Tiểu Mặc vừa định nói "Chúng ta đi dạo công viên đi." Đã bị Diệp Tử cắt ngang.



"Vẫn là quay về khách sạn đi, có chút mệt."



"A." Tần Tiểu Mặc thất vọng.



"Đến chỗ chị đi." Diệp Tử nói.



Tần Tiểu Mặc thiếu chút nữa liền vui vẻ mà reo lên, kéo đôi bàn tay tinh tế của Diệp Tử mà vuốt ve. Diệp Tử cúi đầu nhìn hai bàn tay nắm chặt, đột nhiên cảm thấy không biết làm sao. Thật sự có loại cảm giác tình đầu đầy ngọt ngào.



"Bắt xe đi thôi, khách sạn nào?" Tần Tiểu Mặc hỏi.



"Không cần, có xe."



Diệp Tử xuống máy bay liền kêu tài xế trực tiếp lái đến nhà Tần Tiểu Mặc, sau đó để xe ở đây. Về phần tài xế trở về như thế nào, chuyện đó ai biết được...



"Làm tài xế của chị thật đáng thương." Tần Tiểu Mặc nhìn quanh bên trong chiếc Audi, xem ra vẫn là một cái xe mới.
"Còn chưa có theo đuổi được mà."



"Cái này chị Diệp khẳng định tức giận."



"Phải dỗ như thế nào đây."



"Tần Tiểu Mặc, tính kiên nhẫn cùng năng lực phân tích của ngươi đi nơi nào?!" Tần Tiểu Mặc mới ra khỏi căn hộ liền hối hận, cô so đo cái gì chứ, Diệp Tử khẳng định không phải cố ý, giọng điệu của chị Diệp lúc nói chuyện vẫn luôn như vậy, là chính mình vừa rồi sốt ruột, cho nên mới dỗi chạy ra.



Các cô mới ngọt ngào không tới mấy phút đồng hồ, Tần Tiểu Mặc nghĩ đến đây...không được, cô phải quay lại.



Tự hỏi mấy phút sau, Tần Tiểu Mặc liền xoay người chạy trở về.



"Leng keng leng keng."



"Chị Diệp!"



"Leng keng leng keng."



Mở cửa nhìn thấy Tần Tiểu Mặc, Diệp Tử mở to hai mắt, cô ấy không phải đi rồi sao.



"Chị Diệp, em... Thực xin lỗi." Tần Tiểu Mặc bổ nhào vào trong ngực Diệp Tử, ôm hông của cô.



Cái ôm của chị Diệp thật thoải mái... Tinh tế mềm mại, còn có một mùi hương mộc lan thơm ngát.



"Không cần." Diệp Tử giơ tay lên ôm lại Tần Tiểu Mặc, nghẹn nửa ngày mới phun ra hai chữ này.



"Em không cần xin lỗi chị." Sợ cô nghe không hiểu, Diệp Tử lại bổ sung một câu.



Tần Tiểu Mặc không nói gì, lẳng lặng hưởng thụ, hiện tại có thể thiết thực ôm lấy chị Diệp, cảm thụ nhiệt độ cơ thể ôn nhu của chị Diệp, là loại sự tình tốt đẹp cỡ nào a...



P/S: buồn ngủ mà hk dám ngủ sợ thức trễ giờ a, hic hic đành lê lết edit tý