Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 50 :

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


Tuy là tan rã trong không vui, Tần Tiểu Mặc vẫn cảm thấy không sao, dù gì đây chỉ mới là lần đầu gặp lại. So với chuyện này, nàng càng để ý chuyện chị Diệp đang giận hơn, vì thế vừa về tới nhà, Tần Tiểu Mặc liền trốn vào phòng bắt đầu cầm điện thoại gọi đi. Chính là có gọi bao nhiêu lần, bên kia vẫn báo là điện thoại đã tắt. Bất đắc dĩ, Tần Tiểu Mặc đành phải gọi đến số công ty Viễn Duy.



"Thật ngại, Diệp tổng của chúng tôi không ở công ty. Mời cô để lại tên và phương thức liên lạc được chứ? Chúng tôi sẽ truyền đạt lại."



"Ừ, nếu nàng trở lại, thì nói với nàng, Tần Tiểu Mặc có việc tìm nàng."



"Vâng, được."



"Cảm ơn."



"Rất vinh hạnh được phục vụ cô."



Thất vọng cúp điện thoại, Tần Tiểu Mặc lại gọi đến số điện thoại nhà Diệp Tử, người nghe là A Mai, A Mai nói buổi chiều Diệp Tử có gọi về báo là vài ngày tới sẽ không về nhà, không cần đến đưa cơm cho nàng. Bởi vì Diệp Tử thường xuyên đi công tác, cho nên A Mai cũng không có hỏi nàng đi đâu.



Lúc này Tần Tiểu Mặc hoàn toàn choáng váng, chị Diệp đi đâu rồi không biết.



"Nha đầu, ăn cơm!" Tiêu Nhuận ở ngoài cửa hô to.



"A... nghe rồi." Tần Tiểu Mặc để điện thoại di động xuống, mặt mày nhăn nhó, lo lắng không yên. Trong lòng nàng sợ chị Diệp nổi giận rồi lại sợ hay là gặp chuyện gì không may. Tiểu Mặc ngốc nhất định là đang tự mình loạn tưởng.



"Con đừng dầm nữa, cơm bị con dầm nát hết kìa. Con là bị gì vậy.." Bà Tần nhíu mày nhìn Tần Tiểu Mặc - linh hồn nhỏ bé của nàng đã sớm bay về nơi xa rồi.



Tiêu Nhuận cho rằng Tần Tiểu Mặc bởi vì cuộc gặp mặt lúc chiều mà suy nghĩ nên mới mất hồn mất vía, vội lên tiếng giúp nàng che giấu.



"Tiểu Mặc, em ấy giống như hơi phát sốt, mới hồi chiều. Tụi con vừa đi bệnh viện..."



"Cái gì?! Vậy sao hai đứa còn gạt ta làm gì..." Bà Tần sốt ruột.



"Còn không phải sợ mẹ lo lắng sao. Bác sĩ nói không có việc gì, hạ sốt xong rồi." Thấy bà Tần muốn đưa tay sờ trán Tiểu Mặc, Tiêu Nhuận vội bổ sung.




Vì thế, Tần Tiểu Mặc lôi kéo Diệp Tử đi vào phòng tắm. Trước gương, Tần Tiểu Mặc chậm rãi giúp Diệp Tử bỏ đi nội y.... cả thân người Diệp Tử bao gồm cả bộ ngực đều trắng nõn xinh đẹp, hai hạt anh đào màu hồng nhạt nổi lên, thoạt nhìn phi thường động lòng người.... khuôn ngực chị Diệp cũng xinh đẹp tự nhiên, giống hình dáng hai cái chén nhỏ. Cởi xong áo ngực, Tiểu Mặc liền thuận tay cởi luôn quần lót...



"Chị, chị đi vào trước đi." Tần Tiểu Mặc đẩy Diệp Tử về hướng bồn tắm, sau đó mới tự mình cởi hết.



"Nước ấm rồi." Diệp Tử quay qua nói với Tần Tiểu Mặc.



"Ừ".



Bồn tắm này rất lớn có thể chứa đủ cả hai người. Diệp Tử ngồi trong bồn tắm nhìn Tần Tiểu Mặc ngồi đối diện cũng đang đồng dạng khoả thân, mặt cô mơ hồ ửng đỏ. Trong lúc Tần Tiểu Mặc tắm cho cô giống như thành kính đối đãi thánh vật, chân tay luống cuống và sự xấu hổ của Diệp Tử hầu như tan biến hết... Diệp Tử nghĩ, đại khái có lẽ đây là cảm giác được người ta trân quý đi...



Nàng thật sự yêu mình, giờ phút này trong lòng Diệp Tử tràn đầy cảm động. Thoa sữa tắm xong, Tần Tiểu Mặc liền mở vòi hoa sen cho Diệp Tử, dòng nước ấm áp mềm nhẹ tưới lên lưng, làm Diệp Tử thoải mái muốn thở ra một hơi, đương nhiên càng làm cho cô hưởng thụ hơn hết chính là sau lưng có một người ôn nhu đối đãi... < đại khái chắc là chà lưng:">



Tắm rửa xong, Tiểu Mặc là người đầu tiên bước ra bồn tắm, Diệp Tử cũng theo sau đứng lên. Giương mắt nhìn thoáng qua Diệp Tử, nàng đột nhiên liền đỏ mặt.



Tần Tiểu Mặc lấy khăn tắm trên giá treo nhét vào tay Diệp Tử: "Khăn tắm nè, tự chị lau người đi, em ra... lấy cho chị máy sấy tóc."



Nói xong, Tần Tiểu Mặc có hơi thẹn thùng chạy ra khỏi phòng tắm, đi lấy máy sấy.



Tiếp nhận khăn tắm từ tay Tần Tiểu Mặc, Diệp Tử cười cười, người này thật đúng là tên ngốc đáng yêu.



Lau khô người rồi, Diệp Tử cũng đi về phòng, Tần Tiểu Mặc đã ngồi sẵn trong phòng chờ cô, trên tay còn cầm máy sấy.



"Ngồi đi, em giúp chị sấy tóc." Tần Tiểu Mặc nói.



"Ừ".



Diệp Tử ngồi xuống, Tần Tiểu Mặc mở máy, luồn tay qua từng lớp tóc mà sấy khô...