Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 51 : (h)

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


(Cá nhân mình thấy tác giả viết chương này hơi lủng củng, bất quá vẫn ngọt ngào...



Mình đã cố gắng để nó đọc trôi chảy hơn ●︿●



Mọi người xem vui nha ◤(¬‿¬)◥)



---------------------



Máy sấy thổi ra gió nóng, thổi tới trên tóc, trên lưng, mang đến một mảnh ấm áp, Diệp Tử cảm thấy giờ phút này không khí im lặng lạ thường, nhưng nếu có thể cứ như vậy cũng không sao.



Đương nhiên, loại ý tưởng này là không thực tế, chưa đến năm phút đồng hồ, tóc Diệp Tử cũng đã ráo được tám phần. Tần Tiểu Mặc vừa định buông máy sấy, tay đã bị Diệp Tử nắm chắc.



"Ngốc tử, tóc em cũng ướt sũng kìa, làm khô tóc đi." Diệp Tử đứng lên, kéo Tần Tiểu Mặc ngồi xuống ghế.



"Em, em có thói quen tự làm." Tay chân Tần Tiểu Mặc có chút luống cuống.



"Không sấy khô sẽ bị đau nửa đầu." Diệp Tử hoàn toàn không cho Tần Tiểu Mặc đường sống nào, không cho nàng phản bác, giúp nàng sấy tóc.



"Tóc vểnh hết cả lên." Diệp Tử nhăn mày, nhìn sau gáy Tần Tiểu Mặc. Nhúm tóc này sấy thế nào cũng đều cong vểnh lên, cô nhìn mà thấy khó chịu..



"Mặc kệ nó." Tần Tiểu Mặc không có quan tâm lắm.



"Không được, đè cho bằng." Vừa dứt lời, Diệp Tử liền nghiêng người tiến đến áp vào gáy Tần Tiểu Mặc. Cô... quên là mình không có mặc quần áo.



Ngay tại lúc nghiêng người kia, hạt anh đào của Diệp Tử không cẩn thận lướt qua nơi mẫn cảm phía sau lưng Tần Tiểu Mặc, hai người đồng thời run lên.



"Chị..." Diệp Tử vừa định mở miệng giải thích cái gì. Nhưng không đợi cô mở miệng, Tần Tiểu Mặc liền vụt đứng dậy, đem Diệp Tử ngã lên chiếc giường king-size mềm mại phía sau.




"Nhanh sao?" Tần Tiểu Mặc hỏi.



"U..." Tại thời điểm Diệp Tử muốn khóc lên, Tần Tiểu Mặc đẩy nhanh mấy ngón tay, thỉnh thoảng còn hôn lên đùi cô.



Khi Diệp Tử nâng hông lên dùng sức ép chặt ngón tay của nàng, Tần Tiểu Mặc biết chị Diệp sắp tới rồi, tốc độ tay càng nhanh hơn nữa.



"A!..." Rốt cuộc, sau cơn run rẩy kịch liệt, thân mình Diệp Tử ngã ở trên giường, không ngừng thở hổn hển. Sau khi Diệp Tử lên đỉnh rồi, Tần Tiểu Mặc cũng không lập tức rút tay ra, mà thả chậm tốc độ từ từ vuốt ve nơi mềm mại đó, đến khi Diệp Tử ngừng run rẩy.



Diệp Tử nằm ở trên giường, đôi mắt xinh đẹp mệt mỏi nhắm lại, nhưng bộ ngực vẫn không ngừng phập phồng như trước.



Tần Tiểu Mặc bò xuống giường chạy đến phòng tắm, lấy một cái khăn mặt, sau đó chạy trở về phòng, giúp Diệp Tử lau khô thân dưới. Nàng tựa hồ vừa hoàn thành xong nhiệm vụ trọng đại nhất, cười hì hì nằm xuống bên cạnh chị Diệp, vòng tay qua ôm chặt.



"Kỹ thuật của em thế nào?" Tần Tiểu Mặc hôn môi Diệp Tử, rồi hôn lên chóp mũi tràn đầy mồ hôi.



"Uhm, kinh nghiệm phong phú." Diệp Tử mở to mắt, nhìn thẳng Tần Tiểu Mặc, làm Tiểu Mặc chột dạ không thôi.



"Không phải đâu, em là coi tiểu thuyết coi....hình ảnh... học theo.." Tần Tiểu Mặc cũng đỏ mặt, ngượng ngùng nói nhỏ.



Diệp Tử im lặng mỉm cười.



Kế tiếp mấy phút đồng hồ sau, hai người vẫn không nói gì, Tần Tiểu Mặc ôm Diệp Tử, cảm giác không khí đặc biệt tốt đẹp. Nhưng bầu không khí này rất nhanh bị đánh vỡ khi Diệp Tử nhìn đến miệng vết thương của Tiểu Mặc.



"Đây là miệng vết thương?" Diệp Tử nhăn chặt mày, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của nàng.



"Ừ, chị đừng lo lắng quá, không có nghiêm trọng lắm. Lại không sâu, chỉ hơi dài thôi, sẽ nhanh lành lặn, chị nhìn coi." Tần Tiểu Mặc nói.