Cảnh Sát Có Người Yêu
Chương 60 :
Ngày đăng: 23:38 21/04/20
"Chị Tần ơi! Không biết viết kế hoạch thẩm vấn đâu! Chị giúp tôi viết đi!" Trong phòng phát ra liên tiếp tiếng kêu rên, mấy người trong tổ chuyên án bắt người thì còn có thể chứ viết thẩm vấn, một chữ cũng nghẹn mất nửa ngày.
"Xem lại sách đi, tâm lý thẩm vấn, những yếu điểm khi thẩm vấn... mấy cái đó thế nào trong sách cũng có, xả đại mấy trăm chữ là tốt rồi." Tần Tiểu Mặc đưa ra chủ ý.
"Nào có dễ dàng như vậy a!"
Đang ồn ào thì Trần An Khánh đi đến.
"Không được tìm người viết thế, bằng không thì phải viết lại toàn bộ cho tôi."
"Tổ trưởng! Trực tiếp thẩm tra đi! Viết kế hoạch làm gì a! Không có việc gì nữa thì thẩm vấn thôi!" Bác Văn nói.
"Đúng vậy, trực tiếp thẩm vấn thôi." Tất cả mọi người đồng ý nói.
"Không có kế hoạch thì thẩm tra thế nào, hỏi loạn à. Không lẽ các người nghĩ muốn hỏi gì cũng được câu trả lời, viết kế hoạch là vì không lãng phí thời gian tinh lực." Trần An Khánh nói.
"Ừ, đúng đó..." Tần Tiểu Mặc tỏ vẻ đồng ý, vì thế còn gặp vài ánh mắt xem thường.
"Tiểu Mặc, kế hoạch của cô tôi xem rồi, chỉnh thể cũng không tệ lắm, có chút chi tiết còn cần sửa lại một ít, giống như chỗ này, nhược điểm của hắn, biết là chúng ta tóm được hắn, nhưng là hiện tại chúng ta tạm thời còn chưa có phát hiện chứng cứ rõ ràng, cho nên chỗ này sẽ không thể viết như vậy." Trần An Khánh cầm bản kế hoạch của Tần Tiểu Mặc nói với nàng.
"Ừ, được, để tôi sửa lại."
Kỳ thật tổ chuyên án có cao thủ chuyên môn thẩm vấn, căn bản cũng không cần dùng đến đám người kia và Tần Tiểu Mặc, nhưng Trần An Khánh vẫn có ý muốn bồi dưỡng bọn họ từ các phương diện. Nếu có thể được, sau khi vụ án khép lại về sau còn có thể lưu bọn họ lại làm việc.
Buổi chiều, bắt đầu thẩm vấn. Tiểu Vương là nhân viên chuyên môn thẩm vấn, có kỹ xảo thẩm vấn cao siêu và kinh nghiệm phong phú, đại diện cho tổ chuyên án vào phòng thẩm tra. Đám người Tần Tiểu Mặc thì theo dõi ở phòng quan sát.
"Tên."
"Lão Cửu."
"Danh tính thật".
"Các người không phải biết rồi còn gì."
"Chị cười cái gì?" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"Không, chỉ là không quá tin tưởng em sẽ tuân theo kỷ luật." Diệp Tử mang theo ý cười nói.
"Ách... Cái này, ha ha ha ha..." Tần Tiểu Mặc ngốc nghếch nở nụ cười. Diệp Tử nói đúng, làm cho nàng đuối lý, toàn bộ cục công an có lẽ chỉ có mình là người không nói kỷ luật nhất.
"Em nha, lúc nào cũng xúc động nóng nảy."
"Xúc động là ma quỷ, làm liền hối hận." Tần Tiểu Mặc bất đắc dĩ tỏ vẻ đồng ý.
"Biết là tốt rồi, về sau bớt làm mấy chuyện thiếu suy nghĩ, làm chị có không ít lo lắng." Diệp Tử nói.
"Thực xin lỗi, em biết em làm cho chị lo lắng, hôn một cái để bồi thường vậy." Tần Tiểu Mặc nói.
"Hmm."
"Muahzz." Tần Tiểu Mặc cách điện thoại tặng cho Diệp Tử một cái hôn lớn.
"Haizz.. em nhớ... muốn ôm hôn chị, bây giờ chỉ có thể ôm chăn, đúng là kiểu sinh hoạt cấm dục mà..." Tần Tiểu Mặc ôm chăn lăn lộn trên giường, ảo tưởng cái chăn chính là chị Diệp thơm mềm ấm áp của mình.
"Xử lý xong việc hiện tại thì sẽ đến tìm em, 6 tháng cuối năm ổn định hơn, công việc của chị cũng ít đi một chút." Diệp Tử làm sao không nhớ tiểu nha đầu đang ôm ý nghĩ xấu xa kia chứ.
"Uhm, chỉ là chờ đến sáu tháng cuối năm thôi mà, em có thể chịu đựng" Tần Tiểu Mặc bĩu môi nói.
"Người ta yêu trong nước còn đỡ, tụi mình yêu xa hai nước khác nhau, quá cực khổ... chờ em về hưu thì trở về Anh mình cùng hưởng thụ cuộc sống êm ả, bình dị thôi." Tần Tiểu Mặc nghĩ tới loại sinh hoạt này đã cảm thấy hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chị Diệp, muốn hôn thì hôn. Mỗi sáng tỉnh dậy đều có thể nhìn ngắm khuôn mặt chị Diệp thật xinh đẹp...
"Ừ, sống bình yên." Khoé miệng Diệp Tử mỉm cười, không biết có phải là do nghĩ đến cảnh tượng giống như Tiểu Mặc đang nghĩ hay không.
Tần Tiểu Mặc đương nhiên cũng sẽ không biết, sau khi cúp điện thoại, Diệp Tử đã kêu Alma mua một mảnh đất ở ngoại ô nước Anh, trước tiên trồng nho và một số loại cây trái khác mà Tần Tiểu Mặc thích ăn.
Tần Tiểu Mặc chỉ lơ đãng một câu, một cái khát khao, Diệp Tử đều muốn tận lực giúp nàng hoàn thành. Bởi vì nguyện vọng của nàng chính là nguyện vọng của Diệp Tử, nàng vui vẻ Diệp Tử cũng sẽ cảm thấy vui vẻ...