Cảnh Sát Có Người Yêu
Chương 61 :
Ngày đăng: 23:38 21/04/20
"Tiểu Mặc ngày mai cô đi theo Tiểu Vương nhóm kỹ trinh. Hai người các ngươi dẫn theo 15 người." Trần An Khánh nói.
"Không được. Như thế nào mỗi người đều độc lập hành động, còn tôi phải theo cùng Tiểu Vương." Tần Tiểu Mặc nhíu nhíu mày.
"Cái này..." Trần An Khánh không biết nên giải thích thế nào với Tần Tiểu Mặc, chẳng lẽ phải nói rõ nguyên nhân là do cữu cữu của ngươi sao?!
"Đội trưởng!"
"A?!"
"Anh có phải hay không nên đối xử bình đẳng!?"
"Ừ, cái này đương nhiên, tôi..."
"Vậy để tôi giống với mọi người!"
"Được rồi, vậy cô cũng dẫn theo 15 cá nhân..."
"Uhm"
"Cái này không thể khác được, hành động lần này chỉ có cô và Tiểu Yến là nữ, nàng ở phía sau thì an toàn rồi, nhưng cô thì tôi hơi lo lắng." Trần An Khánh lần này dù có chết cũng sẽ không nhượng bộ.
Kỳ thật Tần Tiểu Mặc cũng không tính cự tuyệt, vì không muốn cho chị Diệp thương tâm khó chịu, nàng hoàn thành nhiệm vụ đồng thời cũng phải bảo vệ tốt chính mình, từ lúc hai người bọn họ quen nhau, thân thể và tâm tư của cả hai đã muốn hợp thành một rồi.
"Được rồi, 15 người, chọn mấy người cường tráng chút nha, lần trước xém chút là bị tội phạm áp đảo lại..." Tần Tiểu Mặc sờ sờ xương quai xanh, trong lòng còn sợ hãi.
"Ok, cho Lưu Cường theo cô, cũng dẫn mấy người thân thủ tốt theo cùng." Trần An Khánh mỉm cười nói, khó có khi nha đầu kia chịu nghe lời.
"Tiểu Yến, ngày mai cô... ở cơ quan, uhm, chuyện này xong rồi thì tôi gọi người đến sau. Còn Bác Văn, cô dẫn người bọc đánh từ phía sau tại chỗ này. Lần này có nhiều cảnh lực lắm, cô dẫn đi 100 người, thấy được không, chỗ bến tàu này. Trừ phi bọn họ nhảy xuống biển."
"Rõ."
"Chúng ta trước hết án binh bất động. Sau đó..."
"Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể khinh địch."
"Theo lời khai của lão Cửu, thì bọn chúng có súng, các người cũng đều có súng, tin tưởng thuật bắn súng khá tốt, nhắm kĩ trước khi bắn."
Trở lại ký túc xá, Tần Tiểu Mặc tắm rửa sạch sẽ, rồi mở máy tính video call với chị Diệp - người mà nàng mong nhớ ngày đêm, nói hơn hai tiếng, toàn lời ong bướm, cũng may trong phòng làm việc của Diệp Tử không có người nào khác, bằng không họ sẽ nổi da gà hết cả lên.
"Ngủ chưa? Mai em còn nhiệm vụ mà." Diệp Tử nói.
"Mới 10 giờ thôi." Tần Tiểu Mặc chu miệng, không muốn tắt máy, nàng còn chưa nhìn chị Diệp cho đủ.
"Ngày mai em phải dậy sớm." Diệp Tử nắm rõ hành tung của Tiểu Mặc trong lòng bàn tay, bao quát cả mấy giờ ngày mai nàng phải đi tập hợp, mấy giờ thì bắt đầu hành động.
"Được rồi." Tần Tiểu Mặc không cam lòng đáp ứng. Lời nói của người yêu thì không thể ngỗ nghịch, hơn nữa, chị Diệp cũng là vì quan tâm muốn tốt cho nàng.
"Ừ, ngủ đi. Xong nhiệm vụ thì gọi điện thoại cho tôi." Diệp Tử dặn dò.
"Uhmm".
"Sao còn không cúp?!" Tần Tiểu Mặc đáp ứng rồi còn chưa tắt cuộc gọi, Diệp Tử thắc mắc hỏi.
"Phần thưởng trước khi ngủ." Tần Tiểu Mặc chớp chớp mắt, nói ra.
"Mmm..." Diệp Tử rất ngơ, nhìn quanh bốn phía một chút, rồi cách máy tính cho Tiểu Mặc một cái hôn gió. Hôn xong mới phát hiện mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì, trong phòng làm gì có người nào chứ....
"Thật là ngốc" Tần Tiểu Mặc cười hì hì nói.
Diệp Tử nhíu nhíu mày, không nói gì.
"Chị Diệp, chị thật đáng yêu..." Tần Tiểu Mặc nói đến đây, vẻ mặt rất ngu ngơ.
"Tình yêu ơi, em yêu chị." Nói xong, Tần Tiểu Mặc liền nhanh cúp máy.
Cô bé này, lúc cần ngượng ngùng thì không thấy nàng có một tia ngượng ngùng nào, đến khi nói lời này cũng biết ngượng sao?! Diệp Tử cười lắc lắc đầu.
Cô luôn có loại cảm giác bất an, nhiệm vụ này không xong thì trong lòng cô vẫn luôn không thể an tĩnh được. Ngày mai nữa thôi là tốt rồi, Tiểu Mặc hoàn thành xong nhiệm vụ, cô cũng không cần lo lắng đề phòng như vậy nữa.
Nhưng để thoát khỏi cảm giác này, cô phải đánh đổi bằng lo lắng gấp N+1 lần suốt cả ngày mai.
Tối hôm đó, trong mơ Tần Tiểu Mặc gặp được chị Diệp, mơ thấy chị Diệp đuổi theo, đột nhiên hiện ra trước mặt mình...