Cảnh Sát Có Người Yêu
Chương 81 :
Ngày đăng: 23:38 21/04/20
Giữa đêm Tần Tiểu Mặc vẫn không đẩy ngã thành công, bị chị Diệp ăn sạch không chừa lại chút nào, thế nên ngày hôm sau thức dậy toàn thân đau nhức như bị xe nghiền qua...
"Đều tại chị, làm sao em đến cơ quan được đây." Tần Tiểu Mặc bất chấp tất cả, kéo áo chị Diệp ra cắn một cái lên vai để lại dấu răng nhưng không chảy máu.
"Sao chị không kêu lên vậy?" Tần Tiểu Mặc cắn xong, liền hết giận kì quái hỏi Diệp Tử.
"Không đau."
"Sao không đau được chứ, để lại dấu đây này." Tần Tiểu Mặc đương nhiên biết Diệp Tử không muốn nàng áy náy mới nói vậy, người nàng yêu đúng là hiểu rõ nàng nhất.
"Hắc hắc." Tần Tiểu Mặc cười ngây ngô hai tiếng, ôm lấy Diệp Tử.
"Em thật là giống con nít nha, mỗi một phút lại biến ra một bộ dáng khác." Diệp Tử đặc biệt thích bộ dáng ngốc nghếch của Tần Tiểu Mặc, nhìn qua một chút tâm kế cũng đều không có.
"Em còn chưa lớn mà." Tần Tiểu Mặc đỡ hông xuống giường, chút nữa nàng còn đến cơ quan, không thể không dậy, tuy nàng còn muốn nằm nướng trên giường với chị Diệp thêm một chút. Cảm giác thế này thật sự là rất sung sướng...
"Nếu không hôm nay đừng đi, nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại đi, không lại mệt." Diệp Tử cũng xuống giường, lo lắng nhìn Tần Tiểu Mặc.
"Không được ~ chuyện này để qua một ngày càng phiền toái." Tần Tiểu Mặc vẫn là muốn nhanh chóng kết thúc sự tình, như vậy nàng sẽ nhanh có thời gian mỗi ngày đều bên chị Diệp.
"Uh... vậy em cẩn thận đó." Diệp Tử cau mày, thật sự không muốn Tần Tiểu Mặc về lại cơ quan làm việc.
Diệp Tử vừa dứt lời, di động Tần Tiểu Mặc liền vang lên, bởi vì đặt ở đầu giường, Diệp Tử ở gần nên cầm lên.
"Điện thoại của ai vậy?"
"Cữu cữu."
"A, giúp em nghe một chút." Tần Tiểu Mặc lười đi qua lấy điện thoại, trực tiếp vào phòng tắm, dù sao chị Diệp và cữu cữu cũng đã quen thuộc.
"Alo, cữu cữu, con là Diệp Tử."
"A.. ngày hôm qua có cùng nàng nói qua, đáp ứng nàng đi rồi. Vâng, nàng nói lập tức đi qua đó."
"Cái gì? A, tốt rồi. Được để ta nói với nàng."
"Được, không có gì đâu."
Tần Tiểu Mặc lập tức quên hết lời vừa mới nói, không ngừng gắp sushi cho vào miệng, mặt còn lộ vẻ nàng tiêu hao thể lực khá lớn, muốn ăn nhiều một chút.
"Chị cũng không phải không cho em ăn, sợ em no quá thôi." Diệp Tử bất đắc dĩ nói.
"Ăn uống no đủ rồi, mua đồ thôi."
Tần Tiểu Mặc tinh lực tốt lắm, nhất là sau khi ăn no, cùng Diệp Tử đi dạo thương xá một chút, hai người mua rất nhiều quần áo váy đầm, còn mua vài món đồ cho bà Tần.
"Chị nói coi mẹ có chịu nhận không?" Tần Tiểu Mặc hơi có chút gần hương tình khiếp*, tới cửa chung cư rồi, mới bắt đầu lo lắng. < *Gần hương tình khiếp: Đại khái là càng đến gần quê hương thì lại càng có chút cảm giác hồi hộp, lo sợ vì lâu rồi chưa về.>
"Hẳn là sẽ nhận mà, nói như thế nào cũng là tâm ý của tụi mình."
"Em đừng lo lắng, không có gì đâu." Diệp Tử vẫn an ủi Tần Tiểu Mặc, chỉ sợ nàng lâm trận bỏ chạy.
Tần Tiểu Mặc nuốt nước miếng, chuyện này làm sao không sợ được chứ.
"Leng keng leng keng." Diệp Tử nhấn chuông nhà Tiểu Mặc, còn Tần Tiểu Mặc khi chuông cửa vang lên thì bắt đầu sợ hãi, không ngừng trốn phía sau Diệp Tử.
"Ai đó" Giọng bà Tần nghe không có sức sống, không có tinh thần.
Diệp Tử không nói gì, bởi vì cô biết mình vừa mở miệng khẳng định bà Tần sẽ không mở cửa cho hai người. Sự thật chứng minh suy nghĩ của Diệp Tử là chính xác, lúc bà Tần mở cửa nhìn thấy các nàng, phản ứng đầu tiên là đóng cửa lại, may mắn Diệp Tử nhanh tay giữ cửa kịp thời.
"Mẹ..." Tần Tiểu Mặc sợ hãi từ sau lưng Diệp Tử đi ra, kêu bà Tần một tiếng.
"Con còn dám trở về? Ta không phải nói với con rồi sao, con đi với nó rồi thì về sau cũng đừng nhận ta là mẹ." Bà Tần hét lên với Tần Tiểu Mặc.
"Dì à, để chúng con vào rồi nói không được sao, bị hàng xóm nghe nhiều thì không tốt." Diệp Tử lên tiếng.
Lời này làm bà Tần không tiện phản bác, đành phải không tình nguyện mở cửa cho hai nàng đi vào.
"Mẹ, con và chị Diệp có mua vài bộ quần áo cho mẹ, mẹ nhìn xem có thích không?" Tần Tiểu Mặc để túi quần áo lên sopha, nói với mẹ nàng.
"Lấy về đi, đồ của các người ta không cần, ta cũng không thiếu quần áo." Bà Tần tức giận nói.
"Nhưng mà... đây là tâm ý của tụi con, mẹ, mẹ đừng như vậy..." Tần Tiểu Mặc nghe bà Tần nói lời này xong trong lòng khó chịu, nước mắt nhanh muốn rơi xuống.