Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 95 :

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


"Có thể không?" Tần Tiểu Mặc đứng phía sau người mở khoá, hỏi.



"Không thành vấn đề, cái thứ này, 800 năm trước đã chạm qua..."



"Đừng chém gió, nhanh mở đi". Lão Đại bên tổ kỹ thuật vỗ đầu người kia, kêu hắn làm mau lên.



"Đừng phát ra tiếng, phía dưới còn có người mà, đừng kinh động". Tần Tiểu Mặc sợ có người nghe được động tĩnh thông báo cho Tiêu Quyến, nếu vậy mọi chuyện càng phiền toái.



"Thảm..."



"Sao rồi?" Tần Tiểu Mặc khẩn trương, vội vàng đến gần hỏi.



"Cái khoá này... rất hiện đại, không chỉ có vân tay, còn có mật mã..." tên kỹ thuật viên vẻ mặt đau khổ, không biết nên làm gì bây giờ.



"Vậy phá từng tầng một thì sao, phá vân tay chưa?" lão Đại hỏi.



"Phá rồi, nhưng mật mã thì tôi phá không được, cái này, rất phức tạp..." Hắn có chút buồn bực.



"Để tôi, khóa mật mã là sở trường của tôi." lão Đại nói.



"Không được a lão Đại, anh xem, loại này giống như tủ sắt vậy, nếu anh thử ba lượt mà không được thì nó sẽ tự động cảnh báo". Nghe nói thế, thần kinh mọi người đều căng thẳng lên, nhất là Tần Tiểu Mặc, vốn chuyện đang dễ như trở bàn tay cư nhiên đụng phải phiền phức.



"Cái này, không thể phá sao?" Tần Tiểu Mặc hỏi lại một lần.



"Tôi thì không được, lão Đại có khả năng có thể."



"Để tôi thử xem, không cần kỹ thuật, dùng kinh nghiệm và cảm giác." lão Đại cười cười, nằm sấp, đưa lỗ tai tới gần ổ khoá, lắc lắc từng chút một.



"Lạch cạch, lạch cạch." Thanh âm này bọn Tần Tiểu Mặc nghe không được, chỉ có lỗ tai linh mẫn của lão Đại mới có thể cảm nhận đến một chút.



"3, 8, 6, 9, 0, 6..." mỗi lần đạt được lão Đại sẽ nhỏ giọng đọc ra miệng, người còn lại rất ăn ý xuất giấy bút ra ghi chép.



"7..." Tựa hồ là số cuối cùng, nhưng cửa lại không mở, ngược lại đèn chớp một cái, nhắc nhở mật mã đưa vào đã sai một lần.



"Lão Đại..." Kỹ thuật viên nhíu mày, coi như mất đi một lần cơ hội.
"Uh, có anh tôi yên tâm". Tần Tiểu Mặc vỗ vỗ bả vai Tiểu Vương.



"Chúng tôi nhiều bộ đội đặc chủng như vậy còn không đối phó được một gã trói gà không chặt cùng vài tên bảo tiêu sao" Tiểu Vương cười cười.



"Tiểu Vương, đừng khinh địch... mấy tên bảo tiêu đó không đơn giản đâu, Tiêu Quyến cũng vậy".



"Uh, chúng tôi sẽ cẩn thận". Vừa dứt lời, Tần Tiểu Mặc chợt nghe tiếng la của Tiểu Lưu truyền ra từ bộ đàm.



"Chị Tần, hắn vào rồi".



Tần Tiểu Mặc lập tức đóng bộ đàm, ý bảo Tiểu Vương và bọn người Tưởng Đại giấu mình cho tốt.



Tiêu Quyến không phát phiện có điểm gì bất ổn, giống thường ngày đi xuống dưới, thẳng đến khi hắn nhìn thấy toàn bộ hầm ngầm đều trống không, mới ý thức có nguy hiểm.



"Đi mau!" Tiêu Quyến hô lên với bọn bảo tiêu phía sau.



"Muộn rồi!" Tần Tiểu Mặc chạy đến, cầm súng hướng về phía Tiêu Quyến, hai tên bảo tiêu cũng phản ứng, nhanh rút súng hướng vào Tần Tiểu Mặc.



Bọn người Tiểu Vương từ phía sau lao tới, làm động tác như nhau.



"Thúc thủ chịu trói, tôi sẽ không thương tổn anh." Tần Tiểu Mặc nói.



"A? Em gái?" Tiêu Quyến mỉm cười nhìn Tần Tiểu Mặc.



"Thứ không biết xấu hổ, đừng ép tôi nổ súng, đầu hàng đi, anh chạy không thoát, thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm* " Tiểu Mặc nói một câu. < *thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị>



"Đúng vậy, tôi chạy không thoát, nhưng lấy tôi một mạng đổi em một mạng cũng đáng a, theo tôi cùng chết thì như thế nào." Tiêu Quyến ngửa đầu cười to.



Tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ, Tiểu Vương ở bên cạnh nghe được hận không thể một phát bắn chết hắn, nhưng Tần Tiểu Mặc đã sớm dặn qua nàng, làm cảnh sát, nếu trong tình huống tội phạm không có thương tổn bọn họ thì bọn họ không thể nổ súng trước, bắt giữ mới là mục tiêu quan trọng nhất của các nàng.



"A? Vậy phải xem thuật bắn súng của ai chuẩn hơn" Tần Tiểu Mặc kéo dài thời gian, chờ cứu viện.



"Kéo dài thời gian sao" Tiêu Quyến nhìn thấu ý tưởng của Tần Tiểu Mặc. Phất phất tay, hai tên bảo tiêu nhận được mệnh lệnh, bóp cò súng, hai viên đạn đồng thời phóng tới Tần Tiểu Mặc.