Cảnh Sát Có Người Yêu
Chương 96 : (Hoàn)
Ngày đăng: 23:38 21/04/20
Tần Tiểu Mặc theo bản năng né người qua bên phải, đồng thời cũng nhắm bắn một phát vào đùi Tiêu Quyến, tuy nàng né được một viên đạn nhưng không né được viên thứ hai.
Mà ở thời điểm bảo tiêu nổ súng bắn Tần Tiểu Mặc, Tiểu Vương và một bộ đội đặc chủng khác không chút suy nghĩ cùng lúc đưa tay bắn hai tên bảo tiêu, mỗi người một viên, không bắn chỗ nguy hiểm, nhưng khẳng định cũng làm bọn chúng không dễ chịu.
"A!" Viên đạn không hề trì hoãn, tiếp xúc da thịt Tần Tiểu Mặc, nghe được tiếng gào của Tần Tiểu Mặc, Tiểu Vương buông súng hai ba bước chạy nhanh đến đỡ nàng.
"Chị Tần!!"
"Không sao, sát thương ngoài da thôi". Tần Tiểu Mặc cười cười với Tiểu Vương, buông cánh tay bị bắn ra. Tuy viên đạn không đi vào trong thịt, nhưng uy lực cũng khá lớn, nhìn tay Tần Tiểu Mặc chảy đầy máu cũng biết, lỗ hổng khẳng định không nhỏ. Nhưng Tiểu Vương vẫn thở phào một hơi, vết thương thoạt nhìn có vẻ khủng bố, trên thực tế cũng chỉ là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, không thương tổn xương cốt, rất nhanh sẽ khỏi thôi.
Về phần ba tên tội phạm kia, sớm đã bị vài bộ đội đặc chủng thân thủ mạnh mẽ còng tay lại, đại thế đã mất.
"Ha ha ha... Em thắng, cho tới bây giờ tôi vẫn không thắng được em". Tiêu Quyến cười lớn doạ Tần Tiểu Mặc và Tiểu Vương hoảng sợ.
"Nếu ông ta không cần anh, sẽ không bỏ rơi anh em tôi, lựa chọn ở bên mẹ con các người.... anh trai à". Tần Tiểu Mặc nói.
Nghe được Tần Tiểu Mặc gọi mình là anh trai, Tiêu Quyến ngẩn người, hốc mắt lập tức đỏ lên.
"Thật xin lỗi."
"Anh không cần xin lỗi tôi, đây là công tác của tôi, anh nên xin lỗi chính là những cảnh sát đã bị anh hại chết, còn có những người bởi vì thuốc phiện của anh mà tan nhà nát cửa."
"Tốt lắm, còn lại lời gì thì để dành lên toà nói đi". Tần Tiểu Mặc nhún vai.
"Chúng ta lên trên xem đi, không biết mấy người Tiểu Lưu thế nào rồi" Tần Tiểu Mặc quay qua nói với Tiểu Vương.
"Không động tĩnh gì, hẳn là bắt xong rồi, thân thủ của Tiểu Lưu không tồi, mà những người trên đó chắc cũng không có súng, nên không có gì nguy hiểm đâu".
"Uh".
"Chị Tần, lên đó tôi giúp chị băng bó một chút, không để máu chảy hoài được". Tiểu Vương nhíu nhíu mày, tổn thương không nghiêm trọng, nhưng mất máu quá nhiều thì không ổn.
"Được, đi thôi" Tần Tiểu Mặc và Tiểu Vương đi ở phía trước, Tiêu Quyến bị bọn họ áp giải phía sau. Về phần hai tên bảo tiêu kia, cũng chỉ có thể nằm đó chờ đợi cứu viện.
Lúc Tiểu Vương giúp đỡ Tần Tiểu Mặc ra tới ngoài, mọi chuyện gần như xong rồi, người cần bắt đều bị bắt, thành khẩn ngồi xổm ôm đầu, Tiểu Lưu đứng đó nhìn bọn chúng chằm chằm, sợ có người muốn chạy trốn.
"Tiểu Lưu, lấy thuốc cầm máu lại đây." Tiểu Vương đi ra liền gọi Tiểu Lưu.
"Cái gì? Chị Tần bị làm sao vậy?!!!" Tiểu Lưu sốt ruột chạy tới, ngay cả thuốc cầm máu cũng quên mang.
"Không có gì, viên đạn xẹt qua thôi, không trọng thương" Tần Tiểu Mặc nói.
"Chảy nhiều máu quá, chờ, tôi đi lấy thuốc" Tiểu Lưu chạy về lấy, Tiểu Vương thì giúp đỡ Tần Tiểu Mặc ngồi xuống.
"Đến đây đến đây." Tiểu Lưu mang hộp y tế chạy tới.
"Kéo, bông gòn, dung dịch ô-xy già."
"A"
Trước hết Tiểu Vương cắt bỏ mảnh áo bên cạnh miệng vết thương, sau đó dùng dung dịch ô-xy già giúp Tiểu Mặc khử trùng.
"A...." lúc rửa thuốc khử trùng, Tần Tiểu Mặc đau đến hít thật sâu. Đau quá...
"Tiểu Vương, anh nhẹ chút " Tiểu Lưu ở bên cạnh nhìn mà sốt ruột, vội vàng nói.
"Uh".
Buổi chiều, Tần Tiểu Mặc cùng Diệp Tử mang theo bà Tần đi ra ngoài ăn cơm, sau đó chở bà về nhà, lúc này hai người mới rời đi.
Khi đi ngang qua thị cục, Tần Tiểu Mặc kêu Diệp Tử ngừng xe.
"Xuống xe thôi!" Tần Tiểu Mặc hưng phấn nói với Diệp Tử.
"Sao?"
"Phía sau thị cục có con đường, hai bên đều là hoa tử kinh**, hiện tại đang mùa hoa nở, mình đi dạo một chút".
"Được." Diệp Tử tự nhiên nghe theo Tần Tiểu Mặc, tuỳ ý để nàng kéo cô đi.
Phía sau thị cục đúng như Tiểu Mặc miêu tả, có một con đường nhỏ yên tĩnh lại xinh đẹp với đầy hoa tử kinh, sắc hồng phủ kín, đi vào đường nhỏ thậm chí có thể ngửi được hương hoa thơm ngát.
"Đẹp không?"
"Đẹp lắm"
Trong tình cảnh này, với giai nhân đang ở trước mắt, Diệp Tử không nhịn được, dựa vào thân cây ôm Tần Tiểu Mặc trao một cái hôn thật dài.
Thị cục vẫn còn văn phòng sáng đèn, Tần Tiểu Mặc tựa vào người Diệp Tử, ngửa đầu nhìn văn phòng đó.
"Bọn họ là những người rất vất vả, cảnh sát nhân dân yêu nhân dân". Tần Tiểu Mặc nói.
"Cảnh sát nhân dân có người yêu..." Diệp Tử nhẹ nhàng thì thầm bên tai Tần Tiểu Mặc.
"Đương nhiên, em có người yêu thật xinh đẹp." Tần Tiểu Mặc được dịp nói.
"Em hạnh phúc chứ?" Diệp Tử hỏi.
"Hạnh phúc."
"Vậy mình vẫn luôn hạnh phúc như vậy nha".
----------HOÀN CHÍNH VĂN---------
_____________________
**Hoa Tử Kinh hay Dương Tử Kinh - loài hoa được chọn là biểu tượng của Hồng Kông năm 1965. Kể từ năm 1997, nó đã trở thành loài hoa biểu tượng cho đặc khu hành chính Hồng Kông của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và nó xuất hiện trên lá cờ của Hồng Kông, cũng như trên các đồng đô la Hồng Kông.
Cánh hoa tương tự như hoa Phong Lan, có mùi thơm thông thường có kích thước cỡ 10 - 15cm, nở từ tháng11 năm trước đến cuối tháng 3 năm sau. Đôi khi nó còn được gọi là Lan Hồng Kông.
Hình dáng của lá lưỡng thúy tương tự như hình trái tim, với kẽ nứt phân chia phần đỉnh phiến lá, người Hồng Kông gọi lá này là thông minh diệp - lá thông minh, và coi nó như là biểu tượng của sự thông minh.
Có kèm hình.
----------------------------
Ôi đã xong
ta thấy mình cũng nên được trao huy chương nhất đẳng công...(= ̄∇ ̄)
chào tạm biệt. (◍"౪"◍)ノ゙.