Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 108 : Lan Lăng vương mộng du

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Từ nhỏ đến lớn, Lan

Lăng vương đã học được nếu càng tức giận, thì càng phải trấn định, càng

để ý, thì càng phải che giấu. Bởi vì, có rất nhiều rất nhiều người không muốn nhìn thấy hắn sống một cách dễ dàng.



Cắn chặt răng, hai mắt hắn nhắm lại, khi mở mắt ra đã sáng tỏ mọi việc, hai tay chắp sau lưng, càng lộ thân hình bền chắc.



Hắn lẳng lặng nhìn Trương Khởi, phát ra âm thanh bình tĩnh như nước, "Nàng rất muốn rời đi sao?"



Âm thanh này chẳng những bình tĩnh, thậm chí còn có mấy phần dịu dàng.



Đầu Trương Khởi càng cúi thấp.



Nàng co rúm lại một chỗ, mềm nhũn, có chút gấp cũng có chút yếu ớt nói:

"Không, không phải....... Mới vừa rồi là họ buộc ta, ta chỉ có thể nói

như vậy."



Lặng lẽ ngước mắt, chống lại nụ cười của Lan Lăng vương nhưng trong mắt phát ra tia sáng lạnh lẽo. Nàng sợ hãi nhanh chóng cúi

đầu. Vừa ấp úng, Trương Khởi vừa nhỏ giọng nói: "Thu công chúa muốn sau

khi A Du gả cho ngươi, thì không thể không điều chỉnh, có người nói ta

không biết trời cao đất rộng, muốn dọn dẹp thật tốt, một người khác còn

nói, A Du không xuống tay, thì mẫu thân của A Du cũng sẽ thay nàng xuống tay......."



"Vậy sao?" Lan Lăng vương cười nhẹ một tiếng, khàn

giọng nói: "Vì vậy ngươi nói cho các nàng biết, ngươi tuyệt không cần

ta, ngươi ước gì ngay lập tức liền cách ta thật xa?"



Trương Khởi im lặng.



Lan Lăng vương chắp hai tay, ánh mắt nhìn về xa xăm.



An tĩnh một lát sau, âm thanh trầm thấp bình tĩnh của hắn truyền đến,

"Trương thị A Khởi, ta đã từng nói, nếu như có một ngày ta quan tâm

người, mà ngươi lại có ý muốn rời đi, ta sẽ tự tay bóp chết tất cả.

Ngươi còn nhớ rõ không?



Cái gì?



Trương Khởi bị dọa sợ đến

mặt mũi trắng bệch, nàng giả ngu không để ý đến, tung người bổ nhào về

phía trước ôm cổ hắn. Nàng ôm thật chặt, cái miệng nhỏ nhắn của Trương

Khởi không ngừng hôn trên mặt hắn. Vừa hôn, nàng vừa nước mắt lưng tròng nói: "Ta không có, ta thật sự không có....... Đều là do họ uy hiếp ta,

ta mới sợ, mới mở miệng nói bậy ... ... Ô ô......."



Nước mắt nàng rơi như mưa, nước mắt nước mũi đều chảy ra, còn không quên quẹt lại trên người hắn.......



Lan Lăng vương nghiêng đầu đi.



Hắn nhìn chằm chằm rừng cây nơi xa.



Lúc nãy hắn chỉ dọa nàng một chút, nàng đột nhiên xuất hiện cắn hắn một

cái, còn cắn hắn đau như vậy, hắn cũng không bỏ được nàng. Hiện tại, làm sao có thể chỉ vì một câu nói của nàng, liền ra tay độc ác đối với nàng đây?



Trong lòng hắn vô cùng buồn bã, không nói được mấy câu nói nặng, nếu không hù dọa nàng một phen, khẩu khí kia không thể nào phát

tiết ra được.


Mới phun được một chữ, Lan Lăng vương đột nhiên

lấy lược ngọc đang cầm trong tay dằn mạnh lên trên bàn, kêu "Pằng" một tiếng ngọc nát thành từng mãnh, ống tay áo của hắn phất một cái, sải

bước đi ra ngoài.



Trương Khởi sững sờ nhìn bong dáng Lan Lăng vương đi xa.



Hắn hẳn rất tức giận.



Trương Khởi nhìn phương hướng hắn rời khỏi, mười ngón tay xoắn vào nhau. Qua

thật lâu sau, nàng cúi đầu, nhìn trong gương đồng hiện ra gương mặt

tuyệt, thì thào mà nói ra: "Mặc kệ như thế nào, vẫn phải uống thuốc. "

Chuyện Lan Lăng vương nghị hôn đã vô cùng cấp bách rồi, vô luận là như

thế nào nàng cũng không thể có đứa bé của hắn.



Hôm nay xem ra,

hắn là rất mất hứng việc nàng tránh thai, nhưng ngày mai thì sao đây?

Nói không chừng ngày mai hắn lại cảm thấy mình nên tránh. Mặc kệ như thế nào, thân thể là của nàng, cái nguy hiểm này không có khả năng xuất

hiện.



Nghĩ tới đây, Trương Khởi kêu bê ngoài: "Đem quản sự kêu đến."



"Vâng."



Không bao lâu, một loạt tiếng bước chân truyền đến, "Trương cơ, ngài cho gọi tiểu nhân?"



"Vào đi."



"Vâng."



Thân hình cao lớn, vừa nhìn sẽ biết được xuất thân từ một hán tử. Hầu Lập

quản sự hướng về phía nàng cung kính. Trương Khởi nói: "Mới vừa rồi Quận Vương dặn dò, kêu ngươi chuẩn bị một chén canh tránh thai."



Nàng ngưng thanh âm: "Về sau ta có phân phó, ngươi cứ gọi người bưng tới là được."



Quản sự ngẩng đầu nhìn về phía nàng, thấy Trương Khởi lẳng lặng nhìn mình,

nét mặt kia cùng lúc bình thường hoàn toàn bất đồng, giống như là không

giận mà uy. Hắn theo phản xạ lên tiếng: "Vâng."



Mới vừa nói xong, hắn lại có điểm chần chờ, liền hỏi: "Quận Vương người không có trực

tiếp......." Không đợi hắn nói xong, Trương Khởi đã tức giận ra lệnh:

"Đi chuẩn bị đi." Âm thanh của nàng rất lạnh, "Đây là nội thất của phụ

nhân. Việc nhỏ như vậy, chẳng lẽ cũng phải bắt chính miệng Quận Vương

nói?"



Nghe giọng điệu của nàng không tốt, quản sự vội vàng xưng

“Vâng!.” Một bên hắn thối lui, một bên thầm nghĩ: nhưng chuyện của

Trương cơ, Quận Vương đều chính mình xử lý đó.......



Quản sự mặc

dù mịt mờ (không rõ) ý định của Lan Lăng vương. Cuối cùng vẫn gọi người

bưng một chén thuốc tránh thai tới đây. Hắn nghĩ ngợi nói: tạm thời nghe theo Trương cơ vậy, chờ thấy Quận Vương, lần nữa xác định một chút.