Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 111 :
Ngày đăng: 04:27 20/04/20
Xe ngựa Tiêu Mạc vừa rời đi, Lan Lăng vương liền thúc ngựa đến.
Nhìn thấy hắn, Trương Khởi cười ngọt ngào, "Vừa rồi ta chỉ nói chuyện vài câu thôi."
Nàng giải thích, là sợ hắn cảm thấy không thoải mái?
Lan Lăng vương liếc qua nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Không sao, ta cho phép."
Hắn cho phép?
Trương Khởi nhìn Lan Lăng vương. Nàng mở to hai mắt, nét mặt của hắn rất bình
thản, "Chính ngươi mở miệng, thì sẽ làm cho hắn mau chết tâm."
Hắn có thể khẳng định mình sẽ nói ra lời nói từ chối kia sao?
Trương Khởi giật mình, đảo quanh mắt, lúc Lan Lăng vương nhìn về phía nàng,
nàng vội vã cúi đầu, dịu dàng nói: "Đúng là Quận Vương hiểu rõ A Khởi
nhất."
Lan Lăng vương không trả lời.
Lúc này, một người
thị vệ giục ngựa đi tới bên cạnh hắn, lại gần Lan Lăng vương nhỏ giọng
nói: "Hà Gian Vương chê cười, nói Quận Vương chỉ vì một cơ thiếp, lại
thoái thác một cái hôn sự tốt nhất thiên hạ này, xem ra là người không
có phúc hưởng.”
Lời nói này tuy nhỏ, nhưng lại truyền đến tai
Trương Khởi rất rõ ràng. Trương Khởi cắn môi, đầu càng cúi thấp: Hắn, sẽ không hối hận chứ?
Âm thanh bình tĩnh, trầm thấp của Lan Lăng vương truyền đến, "Còn gì nữa không?"
"Trịnh thị A Du khóc rất nhiều."
"Ta đã biết, lui ra đi."
"Vâng."
Thị vệ kia vừa lui, Lan Lăng vương cũng giục ngựa rời đi. Trương Khởi lặng
lẽ ngẩng đầu, nàng đưa mắt nhìn bóng dáng Lan Lăng vương rời đi. Trong
khoảng thời gian ngắn cảm xúc phập phồng , làm cho nàng tâm hoảng ý loạn cảm giác rất khó chịu.
Nàng không có chú ý, Lan Lăng vương cùng
với nàng đã cách hai ba mươi bước, khi nàng nghiêng mắt nhìn . Sau khi
nhìn thấy sắc mặt của nàng, khóe môi hắn giật giật, con ngươi vẫn thâm
thúy minh triệt, lần này lại có thêm phần ma mị.
Bởi vì đội ngũ
đông đảo, thị vệ tinh tráng lại nhiều. Nên dọc theo con đường này không
có tên thổ phỉ nào dám khiêu chiến họ. Không đến hai tháng, cả đội ngũ
đã thuận lợi đi đến nước Tề ly biệt Tấn Dương.
Kinh đô nước
Tề Đô tuy là Nghiệp thành, nhưng lại do cha con Tấn Dương gây dựng
nên. Đến nay Tân đế kế vị ở Tấn Dương. Những năm qua, nơi này xây dựng
rầm rộ, cung điện Lâm Lập, vẫn còn Tấn Từ cùng Tây Sơn được xây dựng,
xây Thạch Quật Tự miếu. Có thể nói, Tấn Dương so với Nghiệp thành còn
giống kinh đô nước Tề hơn.
Trương Khởi khi đến nước Trần Kiến
Trương Khởi, mặc dù nàng vẫn vùi mặt ở trong ngực Lan Lăng vương. Chắc
rằng bên trong là da thịt trắng nõn, còn mềm mại không xương, thân thể
mềm mại, có thể nhìn ra nàng ta là một cực phẩm mỹ nhân khó có được.
Vốn là, bọn họ còn định chuẩn bị thật tốt thưởng thức mỹ nhân này một chút, nếu như thật sự xuất sắc như lời của Cao Hiếu Uyển, liền chèn ép Cao
Trường Cung, đem nàng mang đi.
Nhưng bây giờ, bọn họ đã mất hồn
mất vía, làm sao còn có cái ý nghĩ này? Chính là Cao Trường Cung trước
mắt, rõ ràng vẫn là ôn nhu như cũ. Lại bởi sự nhẫn tâm chém giết kia,
khiến cho bọn họ trầm mặc suy nghĩ, Lan Lăng vương nhíu mày, đột nhiên
đem thân thể Trương Khởi xoay lại. Khiến cho nàng đối mặt với bọn công
tử kia, sắc đẹp của Trương Khởi, làm cho ánh mắt bọn thiếu niên không
thể rời đi, kinh ngạc với sắc đẹp của nàng.
Lan Lăng vương cúi
đầu, một bên hắn dịu dàng cọ vào người Trương Khởi, một bên dùng ngón
tay vuốt ve, giới thiệu: "Chư vị, đây là Ái Cơ của ta."
Hắn nâng
lên khóe môi, híp mắt dịu dàng nói: "Nữ nhân của ta đẹp chứ? Nàng đã
khảm vào trong tim ta." Hắn áy náy tiếp tục nói: "Chư quân, Ái Cơ xem
ra bị chút kinh sợ, Trường Cung cũng không thể theo cùng."
Dứt lời, hắn đem Trương Khởi ôm vào trong ngực, không để ý tới mọi người, sải bước mà đi về hướng Hắc Giáp Vệ.
Thất lâu Dương Minh đưa mắt nhìn bóng dáng của Lan Lăng vương, cắn răng hỏi
"Các ngươi nghĩ xem, sự việc mới vừa rồi có phải Cao Trường Cung, là
đang cố ý hay không?" Dừng một chút, hắn lại nói: "Hắn còn nói sủng cơ
của hắn đã khảm vào tim, bản lang quân nghe, thấy thế nào cũng giống như đang cảnh cáo?"
Bọn họ vốn đang nhìn về hướng Lan Lăng vương rời đi. Họ là vì Ái Cơ mà đến. Mặc dù người còn chưa từng thấy liền sợ vỡ mật.
Mọi người trầm mặc đi qua, thiếu niên mặt trắng Trịnh Phi gằng giọng căm
hận nói: "Mặc kệ như thế nào....... Có việc này , chỉ sợ bọn người trong triều tá, sẽ coi trọng hắn mà chê bai ta."
... ... Đồng dạng là
thiếu niên tuổi đôi mươi, Cao Trường Cung chém giết quả quyết, vứt bỏ
danh mã như cặn bã, hành động này quá quyết tuyệt, nhất định sẽ lấy được những thứ tướng già yêu thích. Thật vất vả sau khi hắn lập được công
lao lại buộc hắn đi sứ ngoại quốc. Mà nhóm người mình kéo người đến,
biểu hiện, rốt cuộc làm cho chúng thần đồng ý đem Hắc Giáp Vệ của Lan
Lăng vương đã thuần phục thu hồi đưa lại cho họ suất lĩnh. Nhưng Cao
Trường Cung đột nhiên đến như vậy, chỉ sợ sẽ đem những cố gắng trước đó
tất cả đều lật đổ làm hỏng kế hoạch. Lại làm cho chuyện này thành việc
không may? Con ngựa này, sớm không điên chiều không điên, lại ngay lúc
này mà phát điên, chẳng lẽ nói, là cao Trường Cung cố ý? Nhưng hắn chính là cố ý thì phải làm thế nào đây? Đụng phải xe ngựa của bọn hắn, hắn đã chịu giết ngựa xin lỗi, chẳng lẽ bọn họ còn có thể cắn hắn không thả
hay sao?
Đang ở lúc bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ta nhìn
vào ngươi thì đã chạy tới trước mặt sứ giả trong đội ngũ, cũng vang lên
một mảnh ông ông thanh âm.
A Du đi ở phía trước, lúc này cặp mắt
ngấn nước mắt. Nàng cắn môi, hướng về phía Thu công chúa nghẹn ngào: "A
Tú....... Hắn vì muốn cho cơ thiếp có chỗ dựa, ngay cả Ðại Uyển danh mã
cũng chịu giết ... ... Trước mặt nhiều người như vậy, còn nói nàng ta đã khảm trong tin hắn......., vậy còn ta, ta là cái gì? Cả Tấn Dương, quý
tộc Nghiệp thành, cũng biết hắn đang cùng ta nghị hôn....... Ô ô, ta có
còn mặt mũi gì?"