Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 112 : Múa vì chàng

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Lúc này Thu công

chúa và Lý Ánh cũng vô cùng phẫn nộ. Đặc biệt là Thu công chúa, nàng vốn không nghĩ sâu, nhưng nghe Trịnh Du nói xong mới hiểu thì ra Lan Lăng

Vương hành động như thế là để dọa sợ các công tử quyền quý chỉ vì mỹ

nhân trong ngực, bình thường mặc dù hắn không hay nói cười, nhưng chưa

từng tàn nhẫn đáng sợ như thế, bây giờ trước mặt nhiều quyền quý, lại

nói tiện tỳ này là người yêu trong lòng hắn, vậy có khác gì tuyên bố

trước mặt người trong thiên hạ chứ?



Vì một mỹ cơ, hắn lại bỏ qua

mặt mũi của cả đám đồng bạn cùng lớn lên? Ngay cả thanh mai trúc mã,

chung qua hoạn nạn như A Du, cũng không đếm xỉa?



A Du và đám

người mình đều là quý nữ, nhưng cao quý như họ ở trong mắt hắn lại thành cái gì? Chẳng lẽ còn không bằng một cơ thiếp chuyên lấy sắc dụ người?



Trong khoảng thời gian ngắn, Thu công chúa và Lý Chiếu như có cây gai đâm

trong lòng, vô cùng thống hận những nữ tử lẳng lơ chuyên lấy sắc mê

người.



Nghĩ đến điều tức giận, Thu công chúa cắn răng nghiến lợi

nói: "A Du ngươi đừng đau lòng, nơi này là Tấn Dương, một cơ thiếp nho

nhỏ sao mà trở người được, lát ta sẽ vào cung nói với thái hậu, ngươi

cũng nói lại với phụ thân ngươi, chỉ cần định xong hôn sự, sẽ có biện

pháp đối phó Trương cơ."



Xảy ra chuyện này, công tử quyền quý

cũng được, ba người Thu công chúa cũng được, đều không còn tâm trạng.

Dần dần, xe ngựa của bọn họ tăng tốc, rời khỏi đội ngũ, dẫn đầu vào

thành Tấn Dương.



Trong xe ngựa, Trương Khởi vùi trong ngực Lan Lăng Vương, không nhúc nhích.



Trong xe ngựa chạy nhanh, Lan Lăng Vương cúi đầu, nhìn Trương Khởi của hắn

một hồi, đột nhiên nói: "Lúc nãy, nàng không sợ sao?" Không bị hành động đột nhiên giết ngựa của hắn làm cho kinh sợ?



Trương Khởi nghiêm mặt gật đầu một cái, "Ta sợ." Nàng ôm sát hông của hắn, "Nhưng nghĩ tới chàng ở đây, ta lại không sợ."



Lan Lăng Vương buộc chặt hai cánh tay.



Lồng ngực của hắn, quả thật rất ấm áp, chẳng những ấm áp mà còn mạnh mẽ, hơi thở cũng cực thơm. Có lúc Trương Khởi nghĩ, nếu như đi theo một nam

nhân khác, nàng nhất định sẽ không không nỡ xa rời lồng ngực của hắn ta

như thế.



Nghĩ tới đây, nàng lại cọ xát. Mới cọ hai cái, đã cảm

thấy vật dưới mông lại cứng rồi, Trương Khởi bị sợ đến không dám nhúc

nhích. Một lát sau, nàng không nhịn được nhỏ giọng nói lầm bầm: "Ban

ngày. . . . . ." Ban ngày, tại sao có thể động tình đây? Thiệt là.


truyền đến một hồi tiếng hoan hô. Tiếng hoan hô xen lẫn trong trong

tiếng cười của các thiếu nữ, đặc biệt dâng trào, khiến mọi người lập tức trở lại ngày xuân ấm áp.



Thanh niên trên hồng lâu giữa càng thêm cực kỳ hưng phấn, ống tay áo của hắn vung lên, lớn tiếng kêu lên: "Chư

vị, điệu múa này, về sau liền gọi là "Lan Lăng Vương Âm Sơn vũ"



Hắn vừa tuyên bố, lại một hồi tiếng hoan hô ùn ùn kéo đến.



Trong sự vui mừng, trong các mỹ nhân đứng hai bên đường phố, có bốn thủ lĩnh

đi ra, họ nhẹ nhàng khẽ chào Lan Lăng Vương, vui vẻ nói: "Quận Vương

đường xa mà về,chúng thiếp nguyện đưa tiễn cả đường."



Dứt lời,

họ nhẹ nhàng thối lui, khi bóng dáng của các nàng biến mất trong bóng

tối, tiếng nhạc lại vang lên, đồng thời theo tiếng nhạc vang lên, còn có dọc theo đường đi về phương xa, theo thứ tự dấy lên ánh sáng đèn lồng,

cùng với tiếng hát mờ ảo, "Trông trên khúc quanh sông Kỳ ——"



"Tre xanh tốt rườm rà ——"



"Có người quân tử thanh tao ——"



"Như cắt như giũa thật chăm chỉ ——



"Như dùi như mài thật tinh tế ——"



"Trang trọng nghiêm túc ——"



"Vinh diệu rạng rỡ thay ——"



"Có người quân tử ——"



"Mọi người mãi mãi không quên ——"



Nhìn trên khúc quanh sông Vịnh, có trúc xanh rậm rạp. Quân tử khiêm tốn,

khắc khổ học tập. Quân tử đó thái độ trang trọng, vẻ mặt uy nghiêm; dung mạo xinh đẹp rạng ngời, phô trương long trọng hiện ra thân phận cao

quý. Quân tử này còn có tài năng, thế nào cũng không quên được. Trong

tiếng hát uyển chuyển, bay bổng, hàm chứa sự ca ngợi và ngưỡng mộ si

ngốc dày đặc. Bài hát này, cứ lặp lại, lặp lại. Bên này tiếng hát của

mấy chục mỹ nhân mới dứt, đường phố bên kia, mấy chục thiếu niên lại tập hợp, tiếng hát vang lên lần nữa.



Bài hát này, cũng như ánh đèn

lồng sáng lên chung quanh, vẫn đưa đám người Lan Lăng Vương đi tới bên

ngoài phủ Lan Lăng vương, mới dần dần biến mất ở nơi chân trời.



Lúc này cửa phủ đã mở rộng.



Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi, nhảy xuống từ trên lưng ngựa, giao ngựa cho quản gia, rồi ôm nàng đi vào sân.