Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 113 : Chỉ bảo vệ nàng

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Một đêm trôi qua.



Trương Khởi mở mắt ra, ngẩn ngơ nhìn căn phòng xa lạ nhưng vô cùng hoa lệ.



Có lẽ nghe được tiếng động bên trong, một tỳ nữ ở bên ngoài cung kính thưa: "Cơ tỉnh rồi ạ?"



Đúng rồi, nàng đã đến đất Tề, đây là Vương phủ Lan Lăng Quận.



Trương Khởi lên tiếng đáp lại.



Lời nàng vừa dứt, bốn tỳ nữ yểu điệubước vào. Tay các nàng nâng khăn mặt

chậu nước chờ rửa mặt súc miệng, vừa bước vào phòng liền quan sát Trương Khởi.



Trương Khởi sầm mặt, lạnh nhạt nói: "Tỳ nữ ở Quận Vương phủ đều có thái độ này đối với người khácsao?"



Mặc dù âm thanh của nàng không có uy lực nhưng hiện tại, nàng là người được sùng ái duy nhất. Một tiếng ‘bùm’ vang lên, bốn tỳ nữ vội vã quỳ rạp

xuống đất, đồng thanh nói: "Nô tỳ không dám."



Trương Khởi hừ một tiếng, bước xuống sập.



Nàng đi đến đâu hương thơm lan tỏa đến đấy. Tuy nàng đã ngủ cả đêm, giờ mới

dậy nhưng cơ thể không những không có mùi hôi mà còn giữ mùi thơm đến

tận bây giờ. Bốn tỳ nữ đang cúi đầu đều thầm nghĩ: Chẳng trách từ xưa

đến nay Quận Vương không hề thích người phụ đẹp lại yêu thích không nỡ

rời xa nàng ta, dẫn nàng ta đến thẳng Văn Hương các mà ngài đang ở chứ

không muốn an bài chỗ ở khác cho nàng ta. Ngài cùng ngủ cùng thức với

nàng ta chẳng khác gì thê thất được cưới hỏi đàng hoàng.



"Còn ngẩn ra đó?" Giọng nói mềm mại lại còn nghe rất êm tai, trời sinh đã mang nét quyến rũ động lòng người.



Bốn tỳ nữ rất nhanh tỉnh táo lại, sau khi xin tha tội lần nữa, vội vàng

tiến lên vây lấy Trương Khởi, giúp nàng rửa mặt chải tóc.



Trong quá trìnhđó, các nàng cũng ngẩn ngơ mấy lần.



Nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương đồng, Trương Khởi hỏi: "Quận Vương đâu?"



Một tỳ cung kính đáp: "Sáng sớm Quận Vương nhận được chỉ ý, đã vào cung rồi ạ."



Vào cung ư?



Trương Khởi ừ một tiếng.



Sáng sớm, Lan Lăng vương nhận được chỉ dụ của Thái hậu.



Thái hậuhiện nay có họ là Thất Lâu. Thất Lâu Thái hậu là Tiên Ti huân quý,

tính tình cứng rắn, từ trước đến giờ rất ghét người Hán.



Hoàng đế Cao Diễn vừa kế vị là ngườihiểu biết nhìn xa trông rộng, bản thân đánh

giá khá cao người Hán. Dù sao, Hoàng Đế khai quốc Cao Hoan của nước Tề
Cao Văn Viễn cả kinh nói: "Nhưng Quận Vương?"



"Đi, cố gắng truyền xa một chút."



"Vâng"



Lúc này, một thái giám đi tới, hắn nói với Lan Lăng vương: "Bệ hạ đã nói,

hôm nay không tiện, ngày khác Quận Vương hãy lại đến."



"Vâng."



Lan Lăng vương vừa về tới phủ, liền nghe được tiếng đàn xa xa truyền trong không gian.



Bước chân hắn chậm lại.



Trong sân, Trương Khởi đang gảy đàn, mái tóc dài đen nhánh vừa gội qua còn

ướt đẫm xõa trên lưng. Dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc đen nhánh phát ra ánh sáng thăm thẳm.



Hôm nay ánh nắng mặt trời rực rỡ, mất đi

khí lạnh và hanh khô ngày hôm qua. Trương Khởi thoạt nhìn rất vui vẻ,

trên khuôn mặt nhỏ nhắn mộc mạc, còn vẻ non nớt như cành liễu, tuy ngồi

quỳ cũng tạo cho người khác một phong thái quyến rũ tao nhã.



Đúng lúc này, ngón tay Trương Khởi dừng lại, sai một âm làm Lan Lăng Vương quay đầu lại nhìn.



Trương Khởi vừa lúc cảm nhận thấy hắn đến cũng ngẩng đầu lên nhìn.



Cùng nhìn nhau, ánh mắt nàng trong suốt, dịu dàng mà đa tình đối mặt

với con ngươi thâm thúy trầm tĩnh của hắn. Dường như hắn đang hỏi nàng,

tại sao lại gẩy sai?



Con ngươi sâu đậm như có thể hút linh hồn người khác, khiến Trương Khởi vừa nhìn thấy thìtrong lòng không tự chủ được run lên.



Nàng rốt cuộc hiểu rõ tại sao câu ‘Khúc Hữu Ngộ, Chu Lang Cố’ (Nghĩa: nghe

được khúc nhạc Khúc Hữu Ngộ, mọi người nam nhân ngoảnh đầu lại nhìn)

được lưu truyền trong ba nước đến nay. Chỉ một cái ngoái đầu nhìn lại,

một ý thăm hỏi lại thực sự câu gọi hồn phách, con người sâu thẳm còn cực kì ôn nhu, phụ nữ khắp thiên hạ có ai chống cự được khoảnh khắc quay

đầu lại nhìn của lang quân?



Lan Lăng vương cảm thấy bàn tay

Trương Khởi gảy đàn có chút run rẩy, hắn tiến lên phía trước,bao chùm

tay nàng vào trong lòng bàn tay, vừa sưởi ấm, vừa nhỏ giọng hỏi: "Lạnh

sao? Trở về phòng thôi."



Trương Khởi lắc đầu, nàng từ từ rút tay, đưa tay chạm vào xiêm y của hắn, bỗng mười ngón tay đột nhiên dùng lực

mạnh mẽ duỗi thẳng.......



Vươn thẳng ra, nàng mới thản nhiên

cười, ôm eo của hắn, cọ xát mặt vào trong lòng hắn, âm thanh mềm mại nói lẩm bẩm: "Sao nhanh vậy đã trở lại rồi? Bệ hạ nói cái gì với chàng?"