Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 114 : Trương Khởi phản kích

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Lan Lăng vương cười một tiếng, "Thái hậu đồng ý với ta nửa năm sau mới bàn lại chuyện nghị thân (việc kết hôn)."



"Thật sự?" Trương Khởi cả kinh nói: "Thái hậu lại đồng ý?"



Lan Lăng vương nghe được lời nói không dám tin của nàng, khẽ nhíu chân mày, hắn nhìn chằm chằm Trương Khởi, chậm rãi hỏi "A Khởi dường như không

vui mừng lắm?" Vui thì đúng là có nhưng không cs vui sướng như trong

tưởng tưởng của hắn.



Hắn vươn tay, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Trương Khởi rồi từ từ vòng qua cổ ngọc.



Hắn đụng chạm rất dịu dàng, nhưng không biết làm vậy khiến Trương Khởi rùng mình một cái. Nàng vội vã vươn tay ôm cổ của hắn, cười hì hì nói: "Vui

mừng chứ, A Khởi dĩ nhiên vui mừng....... Chỉ có chút ngoài ý muốn." Mặt nàng dán lên mặt của hắn, mềm mỏng nói thầm: "Thái hậu làm sao có thể

đồng ý chứ?"



Lan Lăng vương nhìn nàng hết sức chăm chú, bình tĩnh nói: "Chắc bị lòng thành tâm của ta lay động."



Bị lòng thành tâm của hắn lay động?



Trương Khởi chơt ngẩn ra. Có thể làm cảm động Thái hậu của một nước, chẳng lẽ vì nàng hắn quỳ gối cầu xin sao?



Nếu người khác nói lời này thì Trương Khởi sẽ nghĩ đối phương lừa mình.

Nhưng lời do Lan Lăng Vương nói ra luôn nghiêm túc, hắn chưa bao giờ tùy tiện mở miệng nên nàng bất giác tin tưởng.



Trương Khởi cúi đầu, đôi mắt cong như vầng trăng cố gắng mở to. Nàng không kìm lòng nổi dựa

vào vai hắn, nhẹ nhàng đặt xuống động mạch quản môt nụ hôn rồi ôm sát

hắn, cái gì cũng không muốn nói nữa.



Hai người tựa sát vào nhau, ở nơi này mùa đông trở nên ấm áp hơn, yên lặng cảm thụ nhịp tim của đối phương. Lòng Trương Khởi tràn đầy, nhất thời không muốn nói chuyện, Lan Lăng vương cũng không có mở miệng.



Qua một lúc lâu, Lan Lăng

vương mới trầm giọng nói: "Ta xin Thái hậu tứ hôn." Hắn áy náy nói: "Nói vào thời cơ không đúng, lúc ấy trong điện còn có mấy mệnh phụ, đợi khi

tìm được cơ hội, ta lại mở miệng."



Trương Khởi nhu thuận đáp:

"Được." Thực ra nàng không để ý có thể làm thiếp thất hắn hay không. Dù

sao với danh phận đó, thê tử Trịnh thị tương lai của hắn cũng không thể

chấp nhận nàng.



Vào giây phút này, khi hắn sẵn lòng quỳ gối cầu

xin vì nàng, ở bên cạnh hắn luôn chỉ có một nữ nhân là nàng, nàng chỉ

nghĩ vui vẻ hơn.



Chớp mắt đã qua một đêm.



Tối hôm nay, Lan Lăng vương phát hiện Trương Khởi mang theo bên người Dựng Âm Đan(1),

sau khi hỏi tên đan dược, hắn mới không nhắc tới nữa nhưng động tác lại
Lăng vương mà lại đặt hết sức lực vào trên người vị cơ thiếp trước mắt,

một người không có bất kỳ hậu trường phía sau giúp đỡ, lúc nào cũng có

thể bị nam nhân vứt bỏ, ganh đua so sánh vẻ bề ngoài với nàng ta thật sự là đảo ngược hết trình tự rồi.



Lại nghĩ, nhóm người ở đây, đặc

biệt là Quảng Bình vương phi đúng là do Trịnh Du cố ý kêu đến. Rõ ràng

trước kia nàng ta có quan hệ không tốt với Quảng Bình vương phi, lần này lại cố ý mới tới, bọn họ càng buồn bực hơn.......



Trịnh

Du....... Chẳng những hẹp hòi mà còn không có kiêu ngạo và tự tin của nữ nhân danh môn thuộc dòng chính, còn thích dùng vài thủ đoạn nhỏ vào sự

việc chả đáng.



Thu công chúa đứng bên cạnh quát lên: "Tiện tỳ

nhà ngươi dựa vaoof cái gì nói A Du vừa đáng thương vừa buồn cười?” Nàng thật sự thấy bất bình thay cho A Du, lại tức giận kêu lên: "Nếu nơi này không phải phủ Lan Lăng vương thì bản công chúa đã tát ngươi mấy bạt

tai”



Thu công chúa có quan hệ thân thiết với A Du nên nàng không nghe không vào lời nói của Trương Khởi cũng là điều bình thường.



Nhưng một số người khác....... Trịnh Du cảm thấy đám quý nữ xa cách, giận đến nước mắt tuôn trào rơi xuống. Nàng ta sợ bị người khác mắng là hẹp hòi, liền vội vàng dùng hai tay che mặt, nức nở chạy ra ngoài.



Trịnh Du vừa chạy, Thu công chúa vội vàng đuổi theo. Mấy quý nữ khác có quan hệ gần gũi cũng chạy theo đi ra ngoài.



Chỉ có Quảng Bình vương phi Hồ Thị vẫn dùng ánh mắt sáng lấp lánh, hứng thú quan sát Trương Khởi.



Đúng lúc này, một âm thanh trầm thấp rõ ràng đột nhiên truyền đến, "Có

chuyện gì xảy ra....... Trịnh thị? Trịnh thị A Du, sao ngươi khóc?"



Âm thanh này trầm thấp mạnh mẽ, lộ ra uy nghiêm nhưng Trương Khởi chưa

từng nghe qua. Nàng vội vã ngẩng đầu, nhìn hướng người đi tới.



Cổng chính vương phủ mở rộng, dưới sự chú ý của mọi người, một thanh niên

cao gầy lịch sự chậm rãi đi vào. Khuôn mặt người thanh niên này tuấn tú, phong cách cao quý, ánh mắt sáng ngời sắc bén, có khí chất của Vương

Giả.



Đám người Trịnh Du nhìn thấy thanh niên này, vội vàng lui về sau mấy bước, cúi gậpngười kêu: "Bệ hạ"



Là cao diễn Cao Diễn tới



Cao Diễn hơi gật đầu với đám nữ nhân, khi ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Trương Khởi thì một trận tiếng vó ngựa truyền đến, chính là Lan Lăng

vương vội vã chạy tới. Hắn tung người nhảy xuống ngựa, giao ngựa cho

người hầu, sải bước đi tới chỗ Cao Diễn, vừa đi, vừa cất cao giọng nói:

"Vi thần không biết bệ hạ giá lâm, không có từ xa tiếp đón"



Hắn đi đến trước mặt Cao Diễn, cung kính thi lễ.