Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 115 : Tỏ tình

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Trương Khởi vừa

nghe đám người A Du hô bệ hạ thì vội vàng cúi đầu lùi sang một bên. Vì

vậy khi Cao Diễn nhìn đến nàng thì chỉ thấy hình bóng mảnh khảnh.



Cao Diễn liếc mắt sang rồi thu hồi ánh nhìn, thấy Lan Lăng vương vội vã

chạy đến, hắn mỉm cười nói: “Không cần đa lễ." Hắn vừa nói vừa tiến lên

đỡ Lan Lăng vương dậy.



Ngày thường, hai huynh đệ Cao thị đều hòa

hợp. Nếu gương mặt Lan Lăng vương trắng như ngọc, môi hồng mềm mại, vẻ

tuấn tú thiên về sự âm nhu thì Cao Diễn lại có khuôn mặt chữ điền, dáng

người thon gầy rõ ràng, ngoài ra có sự kết hợp giữa ba phần lạnh lùng và bảy phần khí chất nho nhã với ánh mắt ôn hòa. Những không biết do bị

thương hay từng mắc bệnh mà sắc mặt hắn có chút tái nhợt.



Cao

Diễn đỡ Lan Lăng vương dậy, nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói: "Ngày hôm

qua trẫm chưa gặp được ngươi mà hôm nay liền thấy ngươi trở về nhanh vậy rồi.”



Trở về nhanh vậy rồi? Xem ra Tân Đế(1) rất coi trọng Lan Lăng vương.



(1)Tân Đế: vị vua mới lên ngôi



Cao Diễn nhìn chằm chằm Lan Lăng vương, sau khi quan sát một lúc, hắn nở nụ cười, "Trường Cung càng ngày càng có phong độ hơn người, xem ra có nữ

nhân rồi liền không giống trước nữa."



Hắn nói đùa vài câu, liền

chuyển hướng về phía Trịnh Du cùng đám người Thu công chúa đang đứng một bên, hơi nghiêng người nhìn về đằng xong đồng thời nhanh chóng bước

chân về phía trước chính là nơi Quảng Bình vương phi đang thi lễ với hắn và Trương Khởi đang hơi cúi người ở chỗ khuất.



Cao Diền thu lại ánh mắt, cười hướng Lan Lăng vương, nói: "Trường Cung vội vàng chạy về

là để gặp trẫm hay do sợ tiểu phụ nhân của ngươi bị ức hiếp?”



Trịnh Du cùng đám quý nữ vừa nghe thấy mấy chữ “bị ức hiếp”, sắc mặt liền

trắng nhợt còn Quảng Bình vương phi Hồ Thị cũng có chút mất tự nhiên.



... ... Bệ hạ nói lời vàng ý ngọc, mặc dù chỉ tùy tiện nói nhưng ý trong đó không ai biết có phải châm biếm hay không?



Lan Lăng vương cảm kích nhìn Cao Diễn, cúi người hành lễ, nói: "Bệ hạ nói

đùa." Nói tới đây, hắn quay sang Trương Khởi kêu: "A Khởi, đến đây."



Hắn vừa kêu, mọi ánh mắt nhanh chóng chuyển hướng Trương Khởi. Đặc biệt mấy người đi theo Cao Diễn tới, ánh mắt quang minh chính đại(2) bắt đầu

đánh giá Trương Khởi.



(2)quang minh chính đại: ý nói nhìn thẳng trực tiếp, mạnh dạn nhìn.



Trương Khởi đang cúi đầu, nghe được tiếng kêu của Lan Lăng Vương liền nhỏ giọng nói “Vâng”.



Âm thanh mềm mỏng dịu dàng vừa ra khỏi miệng làm hai mắt đám nam nhân tỏa sáng, ánh mắt càng thêm chuyên chú hơn.




Nàng lảo đảo bước đến gần hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn hắn. Con

ngươi quay vòng bên trong, Trương Khởi thẹn thùng vui mừng nói: "Trường

Cung, lúc nãy cảm ơn chàng." Đa tạ hắn nói ra câu kia trước mặt bệ hạ:

Có người phụ nữ này ở bên, trái tim thần mới yên ổn.



Đây là lời

nói thâm tình biết bao. Nàng chưa bao giờ biết, mình cũng có thể khiến

một người đàn ông cảm thấy yên lòng. Càng không nghĩ tới bệ hạ sẽ ca

ngợi nàng.



Hắn đang cố gắng để cho nàng giành được địa vị....... A Du lo lắng quả nhiên là đúng, Lan Lăng vương thực sự muốn nâng cao địa

vị của mình, đối diện với vẻ mặt tràn đầy cảm kích của Trương Khởi,

khuôn mặt Lan Lăng vương không chút thay đổi nói: "Không cần cám ơn ta,

ta chẳng qua có sao nói vậy thôi."



Lời hắn nói ra nghiêm túc như

không biết câu "Có người phụ nữ này ở bên, trái tim thần mới yên ổn” kia là lời thâm tình động lòng người cỡ nào. Hắn càng không biết, nàng nghe thấy câu nói “có sao nói vậy thôi” của hắn thì trong lòng càng thêm vui mừng vô tận, muốn đè nén cũng không đè nén lại được.



Đôi mắt

đẹp gợn sóng, Trương Khởi nhào tới trước ôm hông của hắn, vùi mặt trong

ngực hắn, nói thì thào: "Trường Cung, ta rất vui vẻ."



Nàng thật

sự vui vẻ, hắn coi trọng nàng không phải vì vẻ đẹp của nàng, không phải

vì phụ họa lấy lòng nàng mà do nàng làm hắn yên lòng. Đối diện với khuôn mặt tràn đầy cảm động cùng vui mừng của Trương Khởi, Lan Lăng vương như cũ nghiêm mặt. Nhưng bất giác, hắn theo thói quen đưa tay ra ôm nàng

vào trong ngực.



Hắn vừa ôm nàng vừa chầm chập đi về phía trước, vừa nói: "Vừa rồi đám người Thu công chúa tới không ức hiếp nàng chứ?"



Trương Khởi lắc đầu, vui vẻ nói: "Không có."



Lan Lăng vương nhìn nàng, lại hỏi: "Các nàng có nói lời gì cay nghiệt làm nàng bi thương?"



Trương Khởi lắc đầu, nàng nở nụ cười, "Chưa hề có."



Lan Lăng vương ừ một tiếng, nhìn nàng chòng chọc, lại hỏi: "Vậy có người nào mắng chửi nàng không?"



Trương Khởi vẫn cười đến vui vẻ, "Không có."



Theo nàng thấy, mặc dù lời Hồ Thị nói có mục đích khác nhưng mỗi câu đều có ý khen ngời nàng, A Du cũng không nói lời nào, chỉ rơi nước mắt còn bị

mình sửa chữa lại. Còn về phần những quý nữ khác, mặc dù có nói lời cay

nghiệt nhưng cũng không ảnh hưởng tới nàng.



Nhưng nàng đang chìm

đắm trong vui mừng không nhìn thấy, ánh mắt Lan Lăng vương nhìn về phía

nàng càng trở nên dịu dàng khoan dung hơn.......