Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 116 : Thú vui ở khuê phòng

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Lan Lăng Vương dịu dàng nhìn Trương Khởi, một hồi lâu, mới nhẹ nhàng gọi: "A Khởi."



"Vâng."



"Ta từng nói với nàng, dù ta tới chỗ nào, cũng sẽ mang theo nàng, cho dù

xuất chinh cũng thế. . . . . . Xem ra phải nuốt lời rồi."



Đối

diện đôi mắt chớp nháy, ngây thơ của Trương Khởi, hắn cười khổ nói: "Bệ

hạ mới vừa nói, dung nhan của nàng quá đẹp, mang vào nơi toàn là nam

nhân, dễ dàng gặp chuyện không may, muốn ta để nàng ở nhà, ta cũng đồng ý rồi."



Hắn cúi đầu hôn một cái lên mặt của nàng, nhỏ giọng nói

ra: "Chưa tới một tháng nữa, ta sẽ phải đi luyện Binh. A Khởi, nàng phải bảo vệ mình cho tốt."



Trương Khởi sững sờ gật đầu, không chú ý tới vẻ quỷ quyệt trong ánh mắt hắn.



Khi Lan Lăng Vương rời đi, nàng chống cằm, thầm nghĩ: qua một tháng nữa hắn sẽ đi luyện binh? Thời gian một tháng quá ngắn, hắn lại chưa nghị hôn,

xem ra là sẽ không cho ta rời khỏi. Uhm, lúc hắn không ở đây, ta phải

thêu nhiều hơn, xem có thể kiếm thêm tiền không.



Nàng luôn có

nguyên tắc của mình, cho tới bây giờ, dù coi trọng tiền hơn nữa, cũng

chưa từng nghĩ tới việc đòi hỏi Lan Lăng Vương. Tựa như lúc ở đất nam,

dù biết nước Trần có quy định "Thê chết cũng không thể tái giá", cũng

chưa nghĩ tới lợi dụng cách này để lấy người đã góa vợ.



Trong lúc nàng miên man suy nghĩ, thời gian trôi thật nhanh.



. . . . . .



Buổi chiều thì quản sự mới đã tới. Ông ta đứng ở trước mặt Trương Khởi,

nghiêm trang, bình tĩnh kể về các gia tộc quyền quý ở nước Tề, trọng

điểm là ở hoàng tộc Cao thị. Nói sơ lược hết về họ tên, tính tình và

tình huống của bọn họ.



Trương Khởi biết, Cao thị nước Tề hoang

dâm, nhưng nàng chưa bao giờ biết, bọn họ hoang dâm đến trình độ này.

Gần tối Lan Lăng Vương trở về, Trương Khởi còn đắm chìm trong thực tế mà Phương lão miêu tả.



Cảm thấy tiếng bước chân truyền đến, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên.



Vừa ngẩng đầu, nàng liền thấy được đôi con ngươi dịu dàng thâm thúy của Lan Lăng Vương. Hắn nhìn thấy mặt nàng trắng bệch, nên trầm thấp hỏi "Làm

sao thế?"



Tiếng nói vừa dứt, Trương Khởi đã tung người bổ nhào về phía trước, ôm chặc lấy hắn.



Nàng ôm hắn, thân thể dùng sức lách vào ngực hắn, run lẩy bẩy.



Lan Lăng Vương vội vàng ôm sát nàng, dịu dàng hỏi: "A Khởi, đã xảy ra chuyện gì?"



Trương Khởi lắc đầu, nàng chỉ ôm sát hông của hắn, dùng hết toàn lực mà ôm, liều mạng sử dụng nhiệt độ của hắn sưởi ấm cho mình.



Một hồi lâu, âm thanh mềm nhũn, yếu ớt của Trương Khởi từ ngực của hắn truyền đến, "Trường Cung. . . . . ."



"Nói."



"Chàng đừng rời khỏi ta. . . . . Dù đi luyện Binh, cũng mang theo ta, được

không?" Nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đầy nước mắt nhìn

hắn, vẻ mặt vô cùng cầu xin.


Trình độ dùng nhạc khí của Lan Lăng Vương đã đạt tới đỉnh cao. Hắn không biết điệu múa Xuân Nguyệt của Trương Khởi nên phối bản nhạc gì. Chỉ là thoải mái, tiếng địch của hắn, như mang theo ánh sáng rực rỡ, ánh trăng bàng

bạc, còn có năm tháng hoàn mỹ.



Dần dần, tiếng địch chuyển một cái, từ du dương thành trầm thấp.



Mà lúc này, tay áo trắng như tuyết của Trương Khởi vung lên, đôi chân xinh xắn đã nhẹ nhàng múa ra.



Như Lan Lăng Vương, kỹ thuật múa của nàng cũng có thành tựu trời sanh. Đặc

biệt là vừa quyến rũ vừa trong sáng, càng thêm am hiểu vũ điệu quyến rũ

động lòng như có như không.



Lúc này, mặc dù nàng còn tấm bé,

nhưng sau khi thành phụ nhân, thì vóc người ngày càng nở nang. Lúc múa,

eo thon ngực nở mông cong, mỗi một lần phập phồng, đều phiêu diêu trong

ngọn đèn dầu, vẽ ra dáng vẻ quyến rũ làm người ta miệng khô nóng nảy.



Điệu múa Xuân Nguyệt vốn bồng bềnh, phấp phới. Để ý sự nhẹ nhàng, và đong đưa tình xuân.



Vì vậy, trong ngọn đèn dầu thấp thoáng, ánh trăng sáng ngời, nàng mặc áo

lụa trắng trong, xoay tròn theo tiếng địch. Giống như, một cơn gió xuân

thổi qua, nàng sẽ bị thổi đi, giống như, một cơn gió lạnh thổi qua, nàng sẽ tan ra. . . .



Tiếng địch của Lan Lăng Vương càng triền miên hơn.



Trong tiếng địch sầu triền miên, bóng dáng cao lớn của hắn dưới ánh trăng

chiếu xuống, dần dần trùng điệp với bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp kia.

Nàng vẫn nhìn hắn, nàng múa vì hắn, trong ánh mắt tràn đầy tình ý, nàng

vảy ống tay áo về phía hắn, vòng eo gập lại, xoay chuyển bồng bềnh, khi

muốn nắm chặt lại bị trôi đi như mây khói.



. . . . . .



Thế gian này, những thứ cực kỳ tốt đẹp, thì không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.



—— lúc này cũng vậy.



Chỉ biết là, giờ khắc này, từ phủ Lan Lăng vương phiêu đãng ra tiếng địch,

trêu chọc mấy người đi đường ngừng lại. Trái phải trong sân Hoa phủ, còn có một số tiểu thư khuê nữ đi ra, họ đỡ ngọc lan, kinh ngạc nhìn trăng

sáng trên trời mà mất hồn.



Chỉ biết giờ khắc này, bóng dáng nhẹ

nhàng nhiễm trăng sáng chiếu vào trên màn lụa mỏng, làm cho một nhóm

khách sải bước đi tới, bỗng nhiên dừng lại, từng người đều nhìn ngây dại không biết qua bao lâu, hầu kết của thanh niên tuấn nhã đi tuốt đằng

trước lên xuống, hắn trầm thấp nói: "Thì ra là như vậy. . . . . ." Âm

thanh của hắn hơi khô.



Mọi người sau lưng hắn, rõ ràng chưa lấy lại tinh thần.



Khóe miệng bĩu một cái, thanh niên nói ra sải bước đi tới dưới bậc thang.

Chắp hai tay, nhìn ánh sáng chiếu trong phòng ngủ, cùng trùng điệp thành từng bóng dáng hoa mỹ.



Một thanh niên trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần đứng ở bên trái hắn đang muốn mở miệng, nhưng hắn lại đưa tay quả quyết cự tuyệt.



Hắn lẳng lặng chắp tay nhìn qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhìn bóng dáng

loáng thoáng múa bên trong, lắng nghe tiếng nhạc bồng bềnh lượn lờ.



Lúc này, mọi người đứng ở sau lưng thanh niên, đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Bọn họ dù ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể lập tức vọt vào, nhưng thanh niên cao quý đứng ở phía trước bất động, bọn họ cũng đành phải nhìn

chằm chằm bóng dáng nhẹ nhàng như ẩn như hiện cho đỡ khát, không thể làm gì khác hơn là lắng nghe tiếng địch vui vẻ mất hồn.