Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 117 : Bốn tháng sau

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng nhạc mới dừng lại.



Giống như sợ mỹ nhân bên trong lặng lẽ rời đi, khi tiếng địch vừa ngừng lại,

thanh niên xinh đẹp tuyệt trần như nữ nhi cũng không để ý huynh trưởng

tôn quý trước mặt, nhấc chân lên vội vã vọt tới.



Hắn xô cửa phòng ra, tiến vào mới lớn tiếng cười nói: "Cao Trường Cung ngươi thật giỏi,

tiệc của ta ngươi không tham gia, lại chơi đùa với mỹ nhân ở đây."



Miệng vừa nói chuyện, ánh mắt của hắn vừa vội vàng tìm Trương Khởi. Nhưng khi cửa phòng vừa bị xô ra thì Trương Khởi đã nhanh chóng xoay tròn, bay

vào trong nội thất nhanh như gió rồi. Hắn làm sao nhìn thấy cái gì?



Lan Lăng Vương chậm rãi để sáo ngọc xuống, trong có giọng nói hơi say có phần không vui, "Cao Trạm đây là phòng ngủ của ta."



Cao Trạm cười một tiếng, không để ý chút nào nói: "Biết đây là phòng ngủ

của ngươi mà." Nói tới chỗ này, hắn ngẩng đầu nhìn quanh phòng, miệng

tiếp tục nói: "Trường Cung, nghe nói ngươi mới có một tuyệt đại giai

nhân? Thúc thúc chẳng thèm lo tiệc nhà mình, mà chỉ muốn tới xem. Đi,

kêu nàng ấy ra ngoài cho thúc thúc xem với."



Hắn nói với vẻ mặt

cợt nhã, giọng nói rất là vô lễ. Cũng phải, thân là thúc thúc của Lan

Lăng Vương, hắn không cần phải khách khí với người cháu hèn mọn hơn

mình.



Hắn vừa nói xong, thì lại thấy mặt Lan Lăng Vương trầm

xuống, lông mày xuất hiện vẻ hung dữ. Hiếm khi thấy Cao Trường Cung như

thế, Cao Trạm lại cười to, chưa đợi hắn nói gì, đã phẩy ống tay áo lui

ra ngoài.



Đóng cửa phòng, Cao Trạm chắp tay nói với người thanh

niên tuấn mỹ đang đứng chắp tay ở cửa: "Cửu huynh, người biết tiểu tử

Trường Cung kia đang làm gì không? Hắn cởi sạch áo, uống say túy lúy,

chỉ khoác một cái áo khoác, còn thổi sáo, vui đùa với mỹ nhân kia đấy."

Hắn cười to nói: "Thật không hỗ là con cháu Cao gia ta, về chuyện tìm

hoan tìm vui thì không cần dạy cũng biết."



Người thnah niên tuấn

nhã lẳng lặng mỉm cười, sau khi nghe xong, hắn nói nhỏ: "Hồ đồ" rồi xoay chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm phòng ngủ, hắn trầm giọng nói: "Trường

Cung chưa từng say, hôm nay say rượu, nhất định là trong lòng vô cùng

vui mừng —— chúng ta đừng quấy rầy hắn, đi thôi"



Nói xong, hắn vung ống tay áo, dẫn theo mọi người cất bước rời đi.



Bọn họ vừa rời đi, Trương Khởi liền đi ra từ trong nội thất.



Đi tới trước mặt Lan Lăng Vương, Trương Khởi nhẹ nhàng ngã vào, rồi nàng

ngước đầu, đôi tay ôm đầu gối của hắn, kêu: "Trường Cung. . . . . ."



"Hả?" Lan Lăng Vương mở đôi mắt say lờ đờ mê ly ra, không hiểu nhìn nàng.

Thấy nàng hình như rất lạnh, bèn đưa tay nâng nàng lên đùi ngồi, hỏi

"Sao thế?"



Trương Khởi ôm hông của hắn, vùi mặt ở trong lòng hắn, lắc đầu một cái.



Lúc nãy trong nội thất, nàng nghe được tiếng cười của Cao Trạm, không biết sao thấy hơi sợ.



Quá khứ, Trương Khởi mà sợ, thì tự mình trốn một mình, mà không phải chạy đến ôm lấy Lan Lăng Vương như bây giờ. . . .



Khiến Trương Khởi không ngờ là mới vài ngày thôi, mà hình như người cả Tấn

Dương đều biết rõ, Lan Lăng Vương mới có một sủng cơ, yêu như trân bảo,
Đoạn đường này, chúng thiếu niên nam nữ bao bọc vây quanh

Lan Lăng Vương, khiến Trương Khởi cũng không có cơ hội trao đổi với hắn.



Trong tiếng noí của họ, đoàn xe rất nhanh đã vào Nghiệp thành.



Nghiệp thành, từ xưa đã là kinh đô của đế vương diễ♦n☽đ♦àn❀lê❀q♦uý☽đ♦ôn. Tháng ba dương xuân, ngẩng đầu có thể thấy hoa đào hoa lê nở rộ khắp nơi.

Nhưng dù là hoa đào hay hoa lê, đều đang kết từng đóa hoa trên cành cây

trụi lủi, rất ít thấy lá cây.



Trên đường phố hơi bẩn, hiển nhiên trước đây không lâu mới bị gió cát thổi qua.



Trương Khởi chú ý vừa đến Nghiệp thành, trên mặt Lan Lăng Vương đã lộ vẻ vui

sướng, hiển nhiên, có thể về đến cố hương nên rất chờ mong.



Nhưng nàng lại không mong đợi. Trương Khởi nhìn nụ cười trên mặt hắn, không

biết tại sao hơi buồn bực. Có lẽ ở trong vô thức, nàng đã từng hi vọng,

một khi tình hình không đúng, hắn có thể rời khỏi nơi này với nàng?



Ở Nghiệp thành, cũng có phủ Lan Lăng vương. Phủ này không giống phủ xây tạm như ở Tấn Dương.



Xe ngựa đi ngang qua phủ Lan Lăng vương không có dừng lại, mà đi thẳng tới hoàng cung.



Không bao lâu, tiếng cười cợt của chúng thiếu niên dần dần dừng, ngược lại thay thế bằng tiếng vó ngựa an tĩnh trầm muộn.



Tiến vào cửa cung rồi.



Khi xe ngựa dừng lại thì Lan Lăng Vương nhảy xuống lưng ngựa, vươn tay với Trương Khởi ở trong xe ngựa, "Xuống đây đi."



Trương Khởi đáp nhẹ một tiếng, đưa tay đỡ lấy tay hắn, đi xuống.



Chúng thiếu niên thiếu nữ, kể cả Trịnh Du, cũng đều dùng ánh mắt lóe sáng

nhìn phương hướng này. Đợi gặp được Trương Khởi, bọn họ đồng thời cảm

thấy thất vọng.



—— cố ý ra mắt quân vương, nàng lại còn đội mũ che mặt.



Tới nơi này, chúng thiếu niên thiếu nữ đã không thể đồng hành, sau khi chia tay, Lan Lăng Vương dắt Trương Khởi, dưới sự dẫn dắt của thái giám, đi

tới ngoài thư phòng của bệ hạ.



Mới vừa đứng lại, âm thanh nho nhã thanh thúy của bệ hạ truyền đến, "Trường Cung tới à, đi vào đi."



"Vâng"



Lan Lăng Vương đáp một tiếng rồi vào bên trong, còn Trương Khởi, cũng lấy mũ sa xuống, nhắm mắt theo đuôi vào trong thư phòng.



Hai người đi vào cả đầu cũng không ngẩng lên đã đồng thời hành lễ, không

chú ý tới, sau bàn, bệ hạ trẻ tuổi đang ngẩng đầu, ánh mắt của hắn xẹt

qua Lan Lăng Vương, rồi nghiêm túc quan sát Trương Khởi.



Suy nghĩ một lúc, khóe môi Cao Diễn cong cong, ôn hòa cười nói: "Không cần đa lễ, Trường Cung, tới đây ngồi."



"Tạ bệ hạ."



Lan Lăng Vương ngồi xong, Trương Khởi là cơ thiếp của hắn liền ngồi chồm hỗm ở phía sau hắn.



Mới vừa ngồi xong, Trương Khởi đả cảm thấy, một ánh mắt lại nhìn chăm chú về phía mình.



. . . . Vừa mới đi vào, hắn đã nhìn chòng chọc vài lần mà còn nhìn chăm

chú nghiêm túc khiến Trương Khởi khoanh hai tay, lo lắng uốn éo.