Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 118 : Tuyên bố của Trương Khởi

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Hoàng đế nhìn về

phía Lan Lăng vương, hòa nhã cười nói: "Trường Cung, bốn tháng nay đệ

vất vả nhiều rồi, chắc từ Nguyên Chính đến Nghi Dường đều cô đơn phải

không?"



Lan Lăng vương ôn hoà hiền hậu cười nói: "Thần không cô

đơn." Hắn nhìn sang Trương Khởi, ánh mắt nhìn khuôn mặt của nàng trở nên vô cùng dịu dàng, "Thần có người phụ nữ này, thần không cô đơn"



Thần có người phụ nữ này, thần không cô đơn.



Những lời này vừa ra, trong thư phòng thoáng trở nên yên tĩnh hẳn.



Bệ hạ hơi cau mày lại nhưng không ai nhìn thấy. Hắn mới mở miệng, Trường

Cung liền dùng câu này đối đáp lại, hắn không phải đã biết dụng ý lần

này triệu hắn vào cung sao?



Sau một lúc yên tĩnh, bệ hạ thở dài, đắn đo câu chữ chậm rãi nói: "Trường Cung, tuổi đệ không còn nhỏ, lại

chưa sinh con nối dõi. Mặc dù đệ thích vui đùa cùng phụ nhân này nhưng

cũng không thể chậm trễ chuyện lớn là lấy vợ sinh con”



Bệ hạ

thong thả nói xong, âm thanh có chút trầm. Đây là đang khuyên nhủ? Rõ

ràng trong mắt hắn đã sớm có quyết định, dù Lan Lăng Vương đối xử tốt

hơn nữa với Trương Khởi thì chuyện vui đùa với phụ nhân chỉ là chuyện

nhỏ. Việc chính của hắn là phải cưới Trịnh Du, cùng Trịnh Du sinh con

nối dõi, Trương Khởi vẫn biết thế, sẽ có lúc phải đến nhưng khi giờ khắc này thật sự tới thì trái tim nàng lại cảm thấy xoắn lại, đau đớn ở

ngoài dự tính, khó chịu làm nàng hô hấp cũng thấy khó khăn, đầu óc nàng

lại hiếm có tỉnh táo. Trong thời gian ngắn, trong đầu nàng nhanh như

chớp thoáng xuất hiện phán quyết của Lan Lăng vương và bệ hạ.



Trương Khởi hít một hơi, lần đầu tiên ngẩng đầu lên từ sau khi bước vào gian phòng.



Nàng ngẩng đầu, đôi mắt ướt nhẹp nhìn sang Lan Lăng vương. Vừa vặn lúc này,

Lan Lăng vương nghe được ý tứ của bệ hạ ý cũng quay đầu nhìn về phía

nàng.



Hai đôi bốn mắt nhìn nhau, Lan Lăng vương giật mình.



Hắn chưa bao giờ giống như hiên tại, rõ ràng trực tiếp cảm thấy được tâm ý

qua đôi môi môi mím chặt của nàng, ánh mắt ứa lệ đau khổ cùng tuyệt vọng đang nhìn hắn. Giống như lời hắn nói sau đó sẽ trở thành thanh kiếm tẩm độc đâm vào trái tim nàng, làm cho nàng vô tình rơi vào tình cảnh không có đất dung thân, Lan Lăng vương bị chấn động rồi trở nên do dự.



Cao Diễn ngồi trên đài cao, thu ánh mắt nàng vào trong đáy mắt, đôi mày lúc này từ từ cau lại.



Tiểu phụ nhân này rõ ràng là người hiểu đạo lý, kính cẩn dễ bảo biết thân

biết phận. Sao sau chuyến đi bốn tháng tới Nghi Dương, tâm tư lại trở

nên trèo cao hơn? Cũng đúng, Trường Cung chưa bao giờ từng có phụ nhân,

được hắn chuyên môn sủng ái, khó tránh khỏi dễ dàng làm người ta trở nên kiêu ngạo.



Cao Diễn tuy tuổi không cao nhưng suy nghĩ chín chắn, lại thích đọc sách lịch sử. Hắn vẫn biết các phụ nhân có dã tâm bừng

bừng có thể phá hủy một người đàn ông, mà một mỹ nhân tuyệt sắc có dã


Không có quả quyết cự tuyệt, cũng không có khinh thường mà cười.



Trương Khởi thấy chuyển biến tốt liền chấp nhận, nàng mềm mỏng đáp một tiếng,

"Được." Sau khi đáp lại, nàng núp ở trong ngực hắn, vòng tay ôm hông của hắn, nỉ non nói: "Trường Cung, A Khởi hát một bài cho chàng nghe, được

không?"



Cũng không đợi hắn đồng ý, giọng hát của nàng êm ái mà truyền cảm theo gió bay ra, vang vọng dưới màn xe màu hồng.



"Tử chi thang hề, uyển khâu chi thượng hề.



Tuân hữu tình hề, nhi vô vọng hề.



Khảm kỳ kích cổ, uyển khâu chi hạ.



Vô đông vô hạ, trị kỳ lộc vũ.



Khảm kỳ phích phữu, uyển khâu chi đạo.



Vô đông vô hạ, trị kỳ lộc đạo"



"Uyển khâu chi thượng, lưu truyện trứ nhĩ đích khuynh thành chi vũ. Ngã ái

nhĩ luyến nhĩ luyến, khước bất cảm bão dĩ hi vọng......."



Trương

Khởi dùng khẩu âm(4) vùng Kiến Khang của nước Trần hát, giọng điệu mềm

mại du dương chuẩn mực. Âm thanh triền miên, trầm bổng, uyển chuyển chứa tình ý, khao khát khiến người ta tuyệt vọng.



(4)khẩu âm: tiếng địa phương



Thấy xe ngựa Lan Lăng vương chạy ra khỏi đường tắt từ trong một ngõ, một

chiếc xe ngựa cao quý vội vàng chạy ra bên cạnh. Hai xe cách xa nhau chỉ chừng mười bước thì xe ngựa kia vén màn xe lên, Trịnh Du mang theo

khuôn mặt xinh đẹp và kinh ngạc xuất hiện, giọng nàng giòn giã kêu lên:

"Trường Cung, thật trùng hợp......."



Lời còn chưa nói hết, dư âm

liền chặn ở trong cổ họng của nàng. Đôi mắt Trịnh Du trợn to, kinh ngạc

nhìn thoáng qua xe ngựa, tiếng hát hoa mỹ triền miễn của nữ nhân cũng

bay bổng ra từ trong xe, nàng không khỏi chuyển hướng hỏi vào trong xe

mình "Nàng ta đang hát cái gì?"



Hai tỳ nữ trong xe ngựa lắc lắc

đầu. Một phụ nhân lâu năm cung kính nói: "Nàng hát bằng ngôn ngữ nước

Trần, nô tài cũng không hiểu."



Nhưng giọng ca hát bài này thật êm tai, rả rích như tiếng nước chảy, nghe giống như giọng sủng cơ mà Lan

Lăng vương đoạt được. Bài hát này hoàn toàn khác biệt với ca khúc do

những nữ lang kia biểu diễn ở Nghiệp Thành của nước Tề.