Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 119 : Ngả bài

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Ở phủ Lan Lăng

vương tại Nghiệp thành, trong bốn sân, bảy tám mươi căn phòng, toàn bộ

được thiết kế thể hiện sự to lớn, hoành tráng.



Một chiếc xe

ngựa được kéo vào trong phủ, Lan Lăng vương liền ôm Trương Khởi nhảy

xuống xe ngựa, nhìn đám người hầu quản gia cung kính đứng ở hai bên, hắn nghiêm mặt phân phó nói: "Đây là Trương cơ, là nữ chủ nhân của các

ngươi."



Giới thiệu xong, hắn dắt Trương Khởi, sải bước đi nhanh tới phòng ngủ của mình.



Bên trong sân hắn ở trồng đủ loại hoa đào, những bông nụ hoa đào nở đầy

trên cành, nàng đột ngôt nhìn thấy một đình lầu không dễ phát hiện ẩn

mình trong biển hoa.



Trong sân này, chỉ có một tòa đỉnh lầu hai tầng, lầu dưới là phòng ngủ, thư phòng ở lầu trên, trái phải hai bên

còn có một Thiên điện(1) riêng.



(1)Thiên điện: tòa nhà đặt bên cạnh tòa nhà chính.



Lan Lăng vương vừa tiến vào viện, vẫy tay lui người hầu, quay đầu nhìn về phía Trương Khởi.



Vẻ mặt của hắn rất cổ quái, cực nghiêm túc, nghiêm tức đến quá mức tạo ra

chút quái lạ dường như muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.



Cuối cùng, hắn chỉ cúi đầu nói: "Nàng đi thu thập một chút rồi đem vật dụng của nàng đặt Thiên điện ở bên trái.”



Trương Khởi đáp lại, cất bước rời đi.



Hắn nhìn bóng lưng của nàng, một lúc lâu không nhúc nhích.



Buổi tối hôm nay là lần đầu tiên Lan Lăng vương không ôm nàng ngủ mà ai có phòng người ấy ngủ.



Trương Khởi biết, phòng chính sát vách thỉnh thoảng truyền đến tiếng hắn múa

kiếm, nàng cũng biết hắn luôn luôn đi đi lại lại, nhiều lần đều đi tới

bên ngoài cửa phòng nàng rồi lại thu bước chân về.



Trương Khởi yên lặng ngồi chồm hỗm ở trên giường, khác với Lan Lăng vương, nàng vẫn chưa hề nhúc nhích.



Trương Khởi yên tĩnh nhìn khoảng hư không tăm tối, không chút buồn ngủ.



Hôm nay thái độ hoàng đế làm nàng sợ hãi, đứng ngồi không yên. May mắn,

nàng phản ứng khá nhanh, có lẽ bây giờ ở trong mắt bệ hạ, nàng là một nữ nhân không biết thân biết phận.



Nữ nhân này tuy đẹp thì có đẹp nhưng chưa được dạy dỗ tốt mà đã thu dùng nên cuối cùng không thể bớt lo.



Hơn nữa, xem thái độ hôm nay của A Du với câu nói kia của Tiêu Mạc và lời

của bệ hạ thì hôn sự của hắn chỉ thiếu chính thức hạ chỉ thôi?



Trương Khởi cắn môi, quay đầu nhìn về phòng sát vách bên cạnh nơi ánh sáng xuyên thấu sang.



Bốn tháng gần đây là quãng thời gian bình thản nhất mà nàng trải qua từ khi sinh ra đến giờ, không lo cơm ăn áo mặc, không sợ người nào châm chọc

bạc đãi, không cần đả kích ngấm ngầm hay công khai, càng không phải nghĩ đến tính mạng gặp nguy hiểm, còn được nam nhân toàn tâm toàn ý sủng ái

che chở chăm sóc hàng ngày.



Cuộc sống trôi qua rất ấm áp tươi

đẹp khiến người ta thật lưu luyến. Trương Khởi nhìn một luồng ánh sáng

duy nhất trong tầm mắt tuyệt vọng nghĩ đến.



Nàng không muốn lưu

luyến, không nghĩ say mê. Người như nàng chưa bao giờ muốn phụ thuộc vào bất kỳ nam nhân nào nhưng giờ lại không thể không phụ thuộc vào.



Một đêm qua đi, đêm nay, ánh nến phòng chính vẫn đốt cháy đến khi trời sáng.


vô vọng hề. Tuân hữu tình hề, mà vô vọng hề."



"Uyển khâu chi

thượng, lưu truyện trứ nhĩ đích khuynh thành chi vũ. Ngã ái nhĩ luyến

nhĩ luyến, khước bất cảm bão dĩ hi vọng......."



Giờ phút này,

bóng dáng nàng rời đi kiêu ngạo như đến một ngày phải rời khỏi hắn thì

nàng vẫn sẽ kiêu ngạo mà hoa lệ giống bây giờ.



Dường như, hôm

qua nước mắt nàng đã chảy hết vì hắn. Từ đó về sau, nàng chỉ biết cười

kiểu như vậy, mặc kệ hắn vứt bỏ nàng hay chưa vứt bỏ nàng.



Trương Khởi cao quý mà ung dung hơn so với bất kỳ một danh môn quý nữ tao nhã xinh đẹp nào.



Rõ ràng, nếu một người yêu một người khác thì sẽ không cách nào chịu đựng

được một ngày kia phải chia lìa. Nhưng vì sao biểu hiện của nàng lại

thoải mái đến thế khiến hắn cảm thấy mình thấp kém?



Lồng ngực Lan Lăng vương rất ngột ngạt.



Trong vòng bốn tháng, hắn dùng hết biện pháp, rốt cuộc lại khiến nàng yêu

thích hắn. Nhưng hắn không nghĩ tới, hôm qua Trương Khởi mới còn thâm

tình nói với hắn, chớp mắt một cái liền có thể phủi sạch rõ ràng được

ngay, liền có thể quay lưng đứng thẳng về phía hắn, mặt hắn sa sầm

xuống, lạnh lùng hướng về phía bóng lưng như ẩn như hiện của Trương Khởi trong rừng đào, nói: "Trước kia, ta đã nói qua với nàng, miễn là ta còn quan tâm nàng, cho dù giết nàng cũng sẽ không làm nàng có cơ hội rời

khỏi”



Khóe miệng hắn nhếch lên, cười như có như không, nói: "Trương thị A Khởi, chẳng lẽ nàng đã quên lời này?"



Trương Khởi như cũ không quay đầu lại.



Gió xuân thổi qua, nàng không chút để ý đáp lại một câu, nói, "Tính mạng

thiếp rất hèn hạ, nếu chàng muốn lấy thì lấy đi thôi." Nàng đã thề , cả

đời này sẽ không động chân tình đối với bất kỳ nam nhân nào nữa. Bởi vì

nàng chịu không nổi thất bại cho nên nàng muốn giữ tim của mình mình,

sống thật tốt.



Nhưng chuyện này thật không dễ chút nào, không phải cứ không muốn là có thể.......



Nếu sống ở thế gian mà không có một vật gì vĩnh viễn thuộc sở hữu của mình, nếu tới tới lui lui mà không tránh được trôi giạt qua tay nhiều người,

vậy nàng cũng thật mệt mỏi, mệt mỏi liền chết thôi, cũng không quá khó.



Lan Lăng vương tuyệt đối không ngờ rằng sẽ nhận được câu trả lời đó, lông mày cau chặt, không nhúc nhích đứng tại chỗ.



Trải qua lần đầu ngả bài, cuối cùng Trương Khởi đối mặt với Lan Lăng vương

không còn hèn mọn phụ họa lấy lòng, dùng mọi cách quyến rũ hắn như

trước.



Nàng trở nên lạnh lùng kiềm chế. Mặc kệ có hắn hay không

có hắn, nàng đều mặc váy nước Trần xinh đẹp, thường xuyên đi qua vườn

hoa đào rực rỡ. Ngay cả trong việc giường chiếu, nàng cũng buông thả

mình, muốn rên rỉ liền lớn tiếng rên rỉ ra tiếng, hết hứng thú liền đẩy

hắn ra, cúi đầu cất bước rời đi.



Nàng biến hóa quá đột ngột, Lan

Lăng vương thờ ơ lạnh nhạt một dạo, thấy nàng đúng là xuất phát từ nội

tâm phóng túng chính mình thì cảm giác trái tim xoắn lại khó chịu quen

thuộc đó liền không hẹn mà đến.



Mà lúc này, hơn nửa tháng nháy mắt rồi biến mất, kỳ hạn nửa năm hắn từng hứa với nàng cũng đến.