Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 120 :
Ngày đăng: 04:28 20/04/20
Lan Lăng vương nhảy
xuống lưng ngựa, giao dây cương cho người hầu theo sau, đi đến trước mặt quản gia, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ nàng đang làm gì?"
Quản sự
ngẩng đầu lên, nhìn hắn gầy đi không ít, bộ dạng Lan Lăng vương càng
thêm nghiêm túc trầm ngâm, lo âu nói: "Ở thuê thùa ạ. Quận Vương ngài?"
Lời của ông còn chưa nói hết, Lan Lăng vương đã phất phất tay, sải bước đi vào.
Không bao lâu, hắn đã đến chủ viện(2) .
(2)Chủ viện: sân chính trong phủ, nơi ở của chủ nhân.
Chẳng biết tại sao, ánh mắt hắn nhìn vào giữa cánh cửa vườn hoa, bước chân
lại có chút lưỡng lự. Chần chừ một lúc, hắn khẽ bước đi vào.
Trương Khởi đang ở trong sân, trong tay nàng đung đưa một cành đào, vừa hừ hừ
hát, vừa nhẹ nhàng xoay người múa dưới gốc cây đào.
Hôm nay,
nàng chăm chút ăn mặc, với sắc đẹp trời sinh, không cần thoa phấn trắng
lên mặt, nhưng đôi môi đỏ thắm ướt át có tô chút phấn hồng, trên trán có dán hoa vàng.
Nàng học giống mỹ nhân trong cung, búi một đầu
tóc đen như mực lên cao, trên người mặc váy nước Tấn, ống tay áo được
kết bởi các hạt châu lộng lẫy được phối hợp với những mũi chỉ vàng được
may cẩn thận trên váy.
Nàng còn ít tuổi, dù quyến rũ hơn nữa
nhưng diện mạo vẫn có vẻ non nớt. Nhưng lúc này, sau khi đã chăm chút ăn mặc làm nàng như lớn hơn ba bốn tuổi, một khí thế của một phu nhân xinh đẹp đập vào mặt hắn.
Như biết hắn đến, nàng dừng lại điệu múa,
khẽ nghiêng đầu, khóe miệng hàm chứa nụ cười dịu dàng, dè dặt mang theo
xa lánh, yên lặng nhìn hắn như xem một người xa lạ.
Hắn nhìn qua vô số lần nụ cười của nàng, hắn cũng đã quen khuôn mặt nàng.
Nhưng Trương Khởi bây giờ lại làm hắn cảm thấy xa lạ. Dường như, nàng đã
thành một mỹ nhân trong cung, mà hắn đã trở thành một khách qua đường
của nàng. Lần nữa gặp nhau cũng chỉ là tiếng cười xa lánh mà dè dặt,
nhìn thoáng qua, một người nhắm hướng đông, một người về phía tây. Nàng
sẽ có nam nhân mà nàng sẽ dịu dàng đối đãi, cử chỉ phong tình của nàng
trên giường cũng sẽ có người độc hưởng.
Hắn dùng trăm phương ngàn kế nhìn thấy nhưng cũng chỉ lấy được nàng một câu chào hỏi, một nụ cười căng thẳng mà thôi. Trái tim Lan Lăng vương như chịu một cú tấn công
rất mạnh.
Khuôn mặt hắn trở nên lạnh lùng, sải bước đi về phía nàng.
Trương Khởi không động đậy. Nàng mỉm cười mà đứng như cũ, yên lặng đón hắn.
Lan Lăng vương dừng lại trước người nàng.
Trương Khởi không ngước đầu, nhìn hắn vui vẻ cùng quyến luyến như ngày thường
mà là đứng nghiêm, lẳng lặng nhìn ngang chỗ cổ áo hắn, khẽ cười nói:
"Quận Vương trở lại?" Nàng cong môi vui vẻ kêu: "Người tới, thay quần
áo cho Điện hạ."
Nàng gọi đám tỳ nữ tới xong, khẽ cúi người chào hắn, sau đó xoay người, đi khỏi.
Không bao lâu sau, một âm thanh người hầu truyền đến, "Quận Vương xin mời"
Rồi một loạt tiếng bước chân vang lên. Sau đó, âm thanh di chuyển ghế truyền đến, âm thanh rót rượu ồ ồ chảy.
Trịnh Du chờ những âm thanh này đều biến mất hậu, liền nghe được mẫu thân của nàng nói: "Hiếu Quán gầy đi hơn xưa, phong thái chiếu sáng khắp người,
mỗi lần nhìn thấy đều làm cho người khác kinh ngạc thán phục, là người
mà cả Nghiệp thành, bất kể già trẻ nam nữ đều truyền miệng, “Lan Lăng
Quận Vương ngày càng trở nên phong lưu, khí sắc suy yếu.”
Nàng ta nói tới đây thì dừng lại.
Mặc dù không nói thêm gì nữa nhưng mỗi người nơi này đều không phải là
người ngu. Nàng ta muốn nói Trương cơ chính là một yêu nữ đi? Có nàng,
nhà cửa nhất định không yên ấm, nam nhân thì luôn mệt mỏi. Đó là Lan
Lăng vương bị quấn lấy đến mức phong thái kém hơn trước đây. Nữ nhân như vậy cản trở tiền đồ sự nghiệp của đàn ông đi?
Nếu nàng ta nói
thẳng ra những lời đó không khỏi chọc người khác cảm thấy ác cảm. Vì
thế, nàng ta mới chỉ nói một nửa nhưng vẫn mang lại tác dụng.
Lan Lăng vương không trả lời, chỉ có tiếng uống rượu thỉnh thoảng truyền đến.
Trịnh phu nhân cũng đi theo trầm mặc một hồi, sau đó không thể không đánh vỡ
không khí này, "Hiếu Quán, lần này vì chuyện gì chúng ta hẹn gặp nhau,
ngài cũng biết phải không?”
Không đợi hắn trả lời, Trịnh phu
nhân nghiêm túc nói: "Hôm qua, thái hậu cùng bệ hạ triệu kiến ta. Ý kiến của bọn họ nhất trí ý kiến cùng Trịnh thị chúng ta."
Đây là đưa Thái hậu cùng Hoàng đế ra ép buộc người rồi.
Trịnh phu nhân tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Hộc đại nhân, Đoàn đại nhân nơi đó cũng phái người gặp mặt Hiếu Quán chứ? Hai vị đại nhân là tướng giỏi quốc gia, rường cột nước nhà. Bọn họ vẫn luôn rất coi trọng Hiếu Quán.
Tin tưởng nếu thái độ Hiếu Quán nghiêm chỉnh thì bọn họ sẽ cho Hiếu Quán thêm cơ hội. Về phần quân Hắc Giáp Vệ bị điều đến trong tay Hà Nam
vương và việc ra lệnh cưỡng chế Hiếu Quán giải tán Tư Quân, đại nhân nhà ta đang hành động, có lẽ không lâu nữa, Hiếu Quán lại có thể đi ra
ngoài lĩnh quân rồi."
Giải đại nhân tên gọi Hộc Luật Quang, Đoàn
đại nhân tên gọi là Đoạn Thiều, hai người này đều là danh tướng đứng đầu Bắc Tề, vốn là lão Soái. Ở Bắc Tề, bọn họ là những người chống đỡ quốc
gia này, mặc kệ vua hay dân đều tôn kính có thêm, danh vọng cực lớn. Lan Lăng vương mới khởi đầu cho nên phải được đến sự đồng ý của hai người
mới có thể xuất chinh, có cơ hội tham gia trận chiến lớn.
Chậm
rãi nói tới đây, Trịnh phu nhân tự mình nâng bình rượu rót cho Lăng
vương một ly, từ ái nói: "Đứa nhỏ, ngươi cũng là sống từ khổ đến giờ,
nên biết ở trên đời này, nam nhân không có quyền thế như con hổ không
răng, bất kể ai cũng có thể ức hiếp. Cái người tên Trương thị kia, nếu
ngươi thật sự khó bỏ thì không ngại thu xếp một tòa nhà ở bên ngoài. Đứa nhỏ, cả Nghiệp thành, không một phủ quyền quý nào cho phép người ta làm vậy. A Du của chúng ta vì tranh thủ cho ngươi đã quỳ ở trong từ đường
ba ngày ba đêm. "
Nghe đến đó, Thu công chúa lướt qua mặt đất
quay đầu không dám tin, cũng có chút căm tức nhìn chằm chằm Trịnh Du:
tại sao nàng có thể nhân từ nương tay? Phụ nhân như vậy nên bị đuổi tận
giết tuyệt, sao lại cho nàng làm phòng ngoài của Lan Lăng vương, đây
không phải là phóng túng Lan Lăng vương, tiện nghi cho loại tiện tỳ đó
sao?
Trịnh Du không nhìn Thu công chúa mà dựng lỗ tai lên, không
nhúc nhích lắng nghe động tĩnh bên ngoài, chờ Lan Lăng vương trả lời.