Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 121 : Kết quả
Ngày đăng: 04:28 20/04/20
Khi Trịnh Du khẩn trương dến nhịp tim sắp dừng lại thì nàng ta rốt cuộc nghe Lan Lăng Vương trầm thấp giọng nói, "Không cần"
"Không cần"? Là có ý gì?
Trịnh Du trừng lớn mắt, Thu công chúa cũng mày cau lại, mà Trịnh phu nhân ở
bên trong, càng thêm khẽ khom người, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm
vào hắn, chờ hắn nói tiếp.
Lan Lăng Vương đứng lên.
Hắn
lẳng lặng nhìn Trịnh phu nhân, gương mặt không có vẻ gì mặt, không biết
tại sao, Trịnh phu nhân lại cảm thấy hắn đang cười lạnh. Mà trong âm
thanh trầm thấp của hắn thì lộ ra bình tĩnh, mạnh mẽ như tiếng kim loại
vang leng keng, "Hắc Giáp Vệ và Tư Quân (lính riêng) của Trường Cung,
Trường Cung sẽ tự nghĩ cách lấy về. Phía Hộc đại nhân và Đoàn đại nhân,
Trường Cung cũng sẽ tự tới cửa xin tội. Những chuyện này đều là chuyện
của Trường Cung, không nhọc phu nhân hao tâm tốn sức."
Lời này chẳng những vô lễ, còn không chừa một chút đường sống
Trịnh phu nhân giận, hô hấp của nàng ta nặng nề hơn, nghe đến đó, mặt Trịnh
Du càng thêm trắng bệch, nàng ta vội vàng đứng lên, cắn răng, nhịn xuống mong muốn phá cửa vào.
Sau một hồi trầm mặc khó chịu, Trịnh phu
nhân lên tiếng, nàng ta cười miễn cưỡng, "Hiếu Quán, người trẻ tuổi hành động theo cảm tình quá mức, không phải cử chỉ thông minh."
Lan
Lăng Vương thản nhiên đứng lên, hắn cười như không cười nhìn Trịnh phu
nhân, nhàn nhạt nói ra: "Khuất dưới cường quyền, mặc cho người ta lấy
thế đàn áp, là việc phải làm sao?"
Lời nói này càng khó nghe
Trịnh phu nhân đứng bật dậy. Nàng ta tức giận nhìn chằm chằm Lan Lăng Vương,
ít dám tin tưởng, d✲đ。l。q✲đ người trẻ tuổi khổ sở làm nên này, sẽ không
biết trời cao đất rộng, lỗ mãng qua loa hành động theo cảm tình như bây
giờ, đến lúc mọc đủ lông canh rồi sao?
Lan Lăng Vương cũng không để ý Trịnh phu nhân nữa, hắn trào phúng liếc nàng ta một cái, vung tay áo, cất bước liền đi.
"Đợi chút"
Trịnh phu nhân hét lên một tiếng, hít sâu để mình thở dốc xong, âm thanh nàng ta nói ra vẫn có chút bén nhọn, "Cao Hiếu Quán, ngươi đừng không thấy
rõ tình cảnh của mình"
Thấy còn có lời khó nghe sắp ra khỏi miệng nàng ta, Trịnh Du vội hô một tiếng vọt tới. Nàng vọt tới trước mặt
Trịnh phu nhân, phịch một tiếng quỳ xuống, ôm hai chân của nàng ta kêu
lên: "Mẫu thân, mẫu thân. . . . . ."
Trịnh phu nhân đang tức
giận, nghe ái nữ gọi như vậy, cúi đầu thấy trong hốc mắt nàng ta có nước mắt, lời nói còn dư lại, chỉ đành nuốt xuống.
Thấy mẫu thân nhịn xuống, Trịnh Du vội vàng đuổi theo Lan Lăng Vương.
Nàng ta đuổi kịp đến sau lưng Lan Lăng Vương cất bước đi xuống cầu thang, đưa tay níu thật chặt lấy ống tay áo của hắn.
Lan Lăng Vương quay đầu lại.
Hắn đối diện đôi mắt rưng rưng của Trịnh Du.
Trịnh Du cầu xin, đau khổ nhìn hắn, khàn khàn cầu: "Hiếu Quán, huynh đừng tức giận như vậy, huynh hãy nghe ta nói."
Lan Lăng Vương dừng bước lại.
Nhìn bước chân hắn lảo đảo, sắc mặt tối đen, hai tay đặt ở bên chân bởi vì
tức giận mà còn đang run rẩy, lão quản sự ở ngoài cửa liền sợ hết hồn,
ông vội vàng đi theo.
Theo Lan Lăng Vương vọt ra khỏi chừng trăm
bước, lão quản sự rốt cuộc chạy tới. Ông vội vã kéo ống tay áo của hắn,
khẩn trương kêu lên: "A Quán, a Quán, ngài làm sao thế, đã xảy ra chuyện gì?"
Lão quản sự kinh hoảng, khiến Lan Lăng Vương từ trong khổ
sở tỉnh táo lại. Hắn đột nhiên thắng gấp một cái. Bởi vì động tác đột
nhiên, lão quản sự đang níu chặc ống tay áo của hắn liền xông lên trước, suýt nữa ngã xuống đất.
Lan Lăng Vương liền vội vàng tiến lên vịn ông.
Lão quản sự vừa đứng vững, liền vội vàng nhìn về phía Lan Lăng Vương, thấy
vẻ mặt hắn hòa hoãn rất nhiều, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "A Quán,
đã xảy ra chuyện gì, sao ngài tức giận thế?"
Lúc nãy Lan Lăng
Vương bị tức hồ đồ, vừa tỉnh táo lại, lập tức suy đoán ra ý trong lời
của Trương Khởi. Cả người cũng từ trong ghen ghét bình tĩnh lại.
Hắn đỡ lão quản sự ngồi xuống trên núi giả bên cạnh, nhỏ giọng nói ra: "Bệ hạ thu Hắc Giáp Vệ và Tư Quân của ta."
Hắn khổ sở nói: "Phương lão, ta nỗ lực 19 năm, lại sắp mất tất cả."
"Cái gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Đối mặt câu hỏi của Phương lão, Lan Lăng Vương bèn nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra gần đây.
Âm thanh của hắn vừa dứt, Phương lão liền gật đầu nói: "A Quán, ngài biểu
hiện rất tốt, nam tử hán đại trượng phu, há có thể bị thê tộc uy hiếp
như thế?"
Phương lão xem Lan Lăng Vương lớn lên, vẫn có ảnh hưởng sâu xa với tính tình và hành động của hắn. Nghe Phương lão nói xong,
Lan Lăng Vương gật đầu một cái, nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Hắn
đứng thẳng người, quay đầu híp mắt nhìn ánh trời chiều phía tây, lạnh
lùng nói: "Ta họ Cao, dù không có tài năng, cũng là tôn thất hoàng thân, không ai có thể cắt cơm áo của ta, bệ hạ muốn thu quyền lợi của ta sao? Vậy coi như ta là một tôn thất nhàn tản đi"
Nói tới chỗ này, hắn quay đầu nhìn về phía Phương lão, nhỏ giọng giải thích với ông cụ vẫn
còn rầu rĩ: "Bệ hạ và Lâu Thái hậu, từ trước đến giờ đa nghi. Lần trước, Lâu Thái hậu còn không nguyện ý ta kết thân với Trịnh thị, lần này lại
đột nhiên đồng ý. Phương lão, ta sợ bọn họ thu quyền của ta, là muốn xem phẩm tính của ta, muốn biết ta có phải là người thích quyền thế, thậm
chí không tiếc khúm núm vì quyền thế hay không."
Lời này có lý.
Phương lão gật đầu một cái, nói: "Quận Vương nghỉ ngơi một lát đi."
Lan Lăng Vương gật đầu một cái, hắn duỗi cái lưng mệt mỏi, "Thời gian qua
cứ lo lắng chuyện này, thật nên nghỉ ngơi thật tốt rồi."
Hắn xoa
nắn mi tâm, cười khổ, hơi vô lực nói: "Vốn ta vừa ra quán rượu, liền
hiểu đạo lý này. Không ngờ, mới đùa với nàng ấy, làm nàng ấy cảm động
một hồi, lại bị nàng ấy làm tức giận phải lao ra ngoài."
Hắn xoay người, trong tiếng cười trầm thấp lộ ra sự nghịch ngợm, "Lại nói, phụ
nhân ngốc nghếch ngoan cố của ta cũng giống ta, đã có mấy ngày chưa ngủ
ngon. Phương lão, ông phân phó, mấy ngày tới không cần biết ai tới, đều
không cho vào. Nếu bệ hạ hoặc Trịnh thị phái người tới hỏi, ông liền
trực tiếp nói, ta đang ôm phụ nhân của ta vui đùa trắng đêm."