Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 122 : Nỗi đau của Trịnh thị
Ngày đăng: 04:28 20/04/20
Một ngày qua rồi. Ngày hôm sau lại là trời trong gió mát, mặt trời vàng
sáng mọc lên từ phương đông, chiếu qua cây xanh hoa trắng, tầng tầng lớp lớp phòng xá cửa hàng, chiếu xuống trên đường phố.
Lúc này trời
đã gần đến buổi trưa, một chiếc xe ngựa vui sướng, không kịp chờ đợi
chạy về phía phủ Lan Lăng vương, phía sau xe ngựa, còn có ba chiếc xe
trâu bình thường, cùng với mười mấy tôi tớ đi theo.
Mà ở trong xe ngựa đi tuốt đàng trước, Thu công chúa đang bất mãn nói: "A Du, muội
cũng quá quan tâm hắn. Muội phải nghĩ, Cao Hiếu Quán biết muội quan tâm
hắn ta, mới cứng rắn trước mặt mẫu thân muội thế. Ta đảm bảo, hiện tại
hắn đã là con kiến trong chảo nóng, đang vội lắm."
Trịnh Du ăn
mặc đổi mới hoàn toàn, hiển thị rõ vẻ cao quý khí phái, muốn nhờ vào vẻ
ngoài, để khiến cơ thiếp dùng sắc quyến rũ như Trương thị lui về phía
sau ba bước, thắt cái khăn trong tay, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói ra: "Nhưng ta vẫn lo lắng."
Thật may là, huynh ấy vẫn biết tính khí
mẫu thân mình không tốt, nếu không, nàng thật sợ huynh ấy sẽ khinh người không bao giờ để ý tới mình.
Thấy bộ dáng Trịnh Du như vậy, Thu
công chúa tức giận tới mức mắt trợn trắng. Nàng không nhịn được lớn
tiếng nói: "A Du, ngươi sợ cái gì? Nói cho ngươi biết, Cao Hiếu Quán hắn ta trừ ngươi ra, không tìm được quý nữ thứ hai có gia thế tốt, xinh
đẹp, còn một lòng một dạ đối với hắn nữa. Hắn ta vì một cơ thiếp đê tiện mà không để ý thể diện của ngươi, ngươi thì ở chỗ này lo lắng tới lo
lắng đi. Ta dám bảo đảm với ngươi, hiện tại hắn rất mong ngươi đi tìm
hắn đấy."
Nàng ta hạ thấp âm thanh, hả hê nói: "Ta nghe mẫu thân
nói, nam nhân nếu từng có quyền thế, thì sẽ muốn có hoài. Dù là nữ nhân
đẹp nhất cũng không bằng quyền lực. . . . . Một ngàn Tư Quân của Cao
Hiếu Quán mới tới tay bốn tháng, đã bị lấy đi. Muội cho rằng hắn ta chịu được à? Hiện tại hắn đang loạn lắm đấy."
Trịnh Du nghe đến đó,
ánh mắt sáng lên, cẩn thận hỏi "Thật chứ?" Mẫu thân Thu công chúa là ai? Nàng ta nói lời này, rấtg đáng suy nghĩ.
"Tất nhiên là thật"
Trịnh Du cười một tiếng, nhưng nụ cười kia mới vừa nở rộ lại điêu tàn, nàng
thở dài một tiếng, khổ sở nói: "Chúng ta cùng nhau lớn lên, sau đó huynh ấy luôn che chở ta, trong mắt cũng chỉ có ta. . . . Nhưng chỉ đi Chu
một chuyến, thì muốn huynh ấy nhìn ta thêm một cái, còn phải dựa vào thế lực gia tộc. . . . A Thu, trong lòng ta thật khó chịu."
Thu công chúa tùy tùy tiện tiện nói: "Sợ cái gì? Chờ muội lặng yên không một
tiếng động trừ đi Trương thị, chưa tới hai năm, hắn ta sẽ quên ả sạch
Tiếng bước chân của ông, rốt cuộc thức tỉnh hai người. Lan Lăng Vương cười đến gương mặt tuấn tú tỏa sáng, thả Trương Khởi xuống,
quay đầu nhìn về phía Phương lão quản sự.
"Như thế nào?"
Phương lão quản sự tất nhiên biết hắn muốn hỏi cái gì, ông tiến lên một bước, tỉ mỉ kể lại tình cảnh vừa nãy.
Vừa dứt tiếng, Lan Lăng Vương đã giận tái mặt, hắn nhàn nhạt nói ra: "Không trách được tiên hiền luôn nói, vô dục mới bền" hắn ôm Trương Khởi, vừa
vuốt ve mái tóc như mực của nàng, vừa nhìn chân trời, âm thanh hơi
nghẽn, "Ta chỉ thích sảng khoái khi dong ruỗi sa trường mà thôi. Hai từ
quyền thế, cũng chỉ là thêm gấm thêm hoa." Hắn đảo mắt lại cười lạnh
nói: "Phương lão, trả lời như vậy tốt lắm, có người hỏi, ông cứ nói như
vậy. Bọn họ đều dùng hai từ quyền thế uy hiếp ta... ta càng muốn cho bọn họ biết, những thứ đó, đối với ta chỉ là thứ yếu thôi"
"Vâng."
Chờ Phương lão đi, Lan Lăng Vương trầm ngâm sau một lúc, cúi đầu liền đối diện cặp mắt sáng trong của Trương Khởi.
Thấy nàng đang dịu dàng nhìn mình, hắn cũng dịu dàng cười một tiếng. Đưa hai cánh tay ra, hắn ôm nàng vào ngực, vừa chôn mặt ở cổ của nàng, ngửi
hương thơm trên người nàn, vừa nhỏ giọng nói ra: "A Khởi."
"Vâng."
"Sinh con cho ta đi. Chúng ta cứ ở trong sân hưởng thụ niềm vui đùa với con trẻ."
Còn đùa với con trẻ nữa, hắn cho là hắn thật sự có thể buông xuống quyền
thế, tập trung tinh thần ở trong sân với nàng, không để ý tới việc đời
sao?
Trương Khởi ngửa đầu nhìn hắn.
Nàng muốn chế nhạo hắn đang nói bậy, muốn thức tỉnh hắn việc này không thể nào. Nhưng không
biết tại sao, lời đến khóe miệng, nàng lại cười ngọt ngào nói: "Được."
Hai mắt của nàng cong thành trăng khuyết, gương mặt tuyệt mỹ hoàn toàn lộ
rõ hạnh phúc, giống như lời của hắn nói, chính là giấc mộng của nàng.
Trong tiếng cười vui, Trương Khởi ôm chặt hắn, nàng dán môi lên môi hắn, nhỏ
giọng vui vẻ nói: "Được, đừng quên là chàng nói đó."
Lan Lăng Vương cười ha hả, nói: "Được, đây là tự ta nói."
Hắn lại nâng Trương Khởi lên, xoay tròn lần nữa. Theo động tác của hắn, một hồi tiếng cười như chuông bạc bay lượn trong không khí.