Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 123 : Mỹ nhân sắc bén

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Quản sự Phương lão hầu ở ngoài sân, nghe thấy tiếng cười bên trong, cũng lộ ra nụ cười tươi tắn.



Khác với người khác, ông nhìn Lan Lăng Vương lớn lên, Quận Vương nhà mình

từng cười lúc nào, ông đã không còn nhớ rõ. Cho dù người trong thiên hạ

đều mắng Trương Khởi là yêu nữ, thì với Phương lão, người có thể khến

cho Quận Vương nhà ông nở nụ cười, là một nữ tử tốt.



Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, một người hầu tới gần bẩm báo: "Người của phủ Quảng Bình vương tới."



Quản sự Phương lão gật đầu, theo người hầu ra ngoài.



Cổng lớn của Vương phủ đã mở, bên ngoài có một hàng người đang đứng, thấy

quản sự Phương lão đi tới, một gã trung niên mập tiến lên hành lễ, cất

cao giọng nói: "Lan Lăng Quận Vương có trong phủ không? Gia chủ nhà ta

nói, bữa tiệc lần trước, Quận Vương say rượu ôm mỹ nhân hoan ca, tự bỏ

về trước. Hôm nay lại có tiệc, muốn hỏi Lan Lăng Quận Vương có đi hay

không?"



Giọng nói của gã trung niên mập này lớn lại vừa vang, khiến cho người đi đường ở bốn phía đều quay đầu nhìn lại.



...Rõ ràng cửa phủ khép chặt là không muốn tiếp khách, gã mập này đã biết còn cố hỏi, muốn chiêu cáo thiên hạ Quận Vương nhà ông là một kẻ hoang dâm

sao?



Chỉ là, con cháu Cao thị, từ lâu đã không sợ bị người khác mắng là hoang dâm vô độ rồi.



Quản sự Phương lão trả lễ, bày ra vẻ mặt đau khổ trả lời: "Hôm nay Quận Vương không tiếp khách."



"Vì sao không tiếp khách?"



Gã mập nghe thế thì chất vấn không chút khách khí, quản sự Phương lão

trừng mắt: "Quận Vương nhà ta vì sao không tiếp khách, hình như không

phải việc các hạ có thể chất vấn nhỉ?"



Lời vừa nói ra, gã mập đã cười ngượng ngùng.



Quản sự Phương lão còn nói thêm: "Thỉnh về bẩm lại với Quảng Bình vương,

thân thể của Quận Vương nhà ta không khỏe, mấy ngày nay không tiện tiếp

khách."



Dứt lời, ông bảo tên sai vặt tiến lên, "két" một tiếng,

đóng chặt cổng lại. Ngay khi cổng lớn vừa đóng, quản sự Phương lão giáo

huấn: “Lời của Quận Vương bị xem là gió thoảng bên tai rồi hả? Sau này

cho dù là ai tới, cứ báo lại một tiếng là được, không cần mở cổng.”



“Vâng.”



Sau khi quản sự Phương lão dạy dỗ đám sai vặt xong, thì còng lưng quay đầu

bước đi.Ông vừa bước được mấy bước, đã thấy một bóng dáng yểu điệu phong lưu.



Chính là Trương Khởi.



Nàng uyển chuyển đi về phía

quản sự Phương lão, cách không xa phía sau nàng, Lan Lăng vương đang

chuẩn bị móc câu, định đến ao câu cá.



“Trương cơ.”



Đối mặt với quản sự Phương lão, Trương Khởi không dám nhận lễ của ông, nàng

tránh ra nửa bước, khẽ chào: “Không dám.” Nàng ngước mắt nhìn về phía

cửa viện đang đóng chặt, nhỏ giọng hỏi: “Ai tới thế?”



“Là người của phủ Quảng Bình vương.”



Trương Khởi ừ một tiếng, như có chút thất thần.


Lại nói, đây là lần

yến hội đầu tiên mà Trương Khởi tham gia từ sau khi đến đất Tề, đến

Nghiệp Thành. Sau bữa tiệc này, hình tượng của nàng, tất cả về nàng sẽ

mau chóng lan truyền ra ngoài. Một tiếng cười to truyền đến.



Tiếng cười sang sảng phát ra giữa đám người kia, không phải là Hà Gian vương - chủ nhân của bữa tiệc, mà là Quảng Bình vương với vẻ đẹp âm nhu.



Quảng Bình vương nghênh ngang đi đến trước mặt Lan Lăng vương, cản trở lối đi của hắn. Hắn ta đánh giá Trương Khởi một lượt từ trên xuống dưới, lại

quay sang cười hì hì nói với Lan Lăng vương: "Hiếu Du thật có mặt mũi

nhỉ, hắn vừa mời, Trường Cung đã tới rồi. Còn ta cho mời đến hai lần,

Trường Cung lại chỉ lo vui đùa cùng mỹ nhân."



Cười ha ha xong,

hắn cũng không chờ Lan Lăng vương trả lời, đã quay đầu nhìn về phía

Trương Khởi, nhếch mép lộ ra hàm răng trắng như tuyết, đột nhiên cười

nói: "Tiểu mỹ nhân, kỳ thực diện mạo của bổn vương cũng rất đẹp, lại

càng ôn nhu hơn người. Không bằng, ngươi theo ta đi?"



Trương Khởi chỉ cười nhẹ, nàng quơ ống tay áo, không chút để ý lấy cây trâm vàng giấu trong tay áo ra.



Thấy nàng như không nhìn mình, Quảng Bình vương có chút mất hứng, đang định

mở miệng lần nữa, đã thấy Trương Khởi nghịch cây trâm cài, bỗng nhiên,

tay phải của nàng giơ lên, cầm chặt trâm cài mũi nhọn như kiếm đâm thẳng vào lòng bàn tay mình, xuyên qua hơn nửa bàn tay. Trong tiếng náo loạn

đầy kinh hoàng của mọi người, Trương Khởi vẫn không rút cây trâm ra, tựa như nàng rất hưởng thụ loại đau đớn này, dưới ánh mắt chăm chú của mọi

người, không chút để ý giơ tay lên, dùng môi mút miệng vết thương.



Máu tươi từ chỗ trâm cài trào ra, lại bị nàng nuốt hết vào bụng.Da thịt

tuyết trắng, đôi môi đỏ bừng, cây trâm vàng óng, còn cả sắc máu lóa mắt, đều hòa lẫn vào nhau.



Trương Khởi không chút để ý nuốt hết máu

tươi bên miệng vết thương vào miệng, sau đó mới làm như không nghe thấy

câu hỏi của Quảng Bình vương, nàng ngẩng đầu lên, mờ mịt hỏi: "Ngươi nói cái gì?" Một giọt máu tươi từ khóe môi nàng chảy xuống, Trương Khởi làm như không hề hay biết, nàng nháy mắt, nhẹ giọng nói: "À, ngươi muốn ta

đi theo ngươi. Không, ngoại trừ Trường Cung, ai ta cũng không theo, nếu

Trường Cung chết, ta sẽ tự vận theo chàng."



Nàng nở nụ cười ngây ngô: "Kỳ thực chết không đáng sợ. Ta đã thử rồi..."



Nàng nháy mắt, vô cùng nghiêm túc nhìn Quản Bình vương, bộ dáng này, như đang cố gắng làm cho hắn tin.



Đương nhiên là Quảng Bình vương tin, không chỉ có hắn, tất cả mọi người ở

trong điện này, từ vị bệ hạ đang khoan thai bước tới, đến cả đám người

Trịnh Du rớt lại phía sau bệ hạ vài bước, cũng đều tin tưởng nữ tử bị

trâm cài đâm thủng hơn nửa lòng bàn tay vẫn có thể xem như không có

chuyện gì, nữ tử tự nếm máu của chính mình, sao có thể là nữ tử tầm

thường?



Lúc này, trực giác mách bảo Quảng Bình vương, mỹ nhân

trước mắt ngoại trừ tuyệt sắc, còn có lòng dạ rắn rết. Hắn đột nhiên lui về phía sau một bước, chắp tay, cố cười nói: "Bổn vương nói sai rồi."



Hắn thoáng nhìn qua lòng bàn tay của mỹ nhân, theo động tác chuyển động của nàng, cây trâm còn thoáng lay động một chút, nói xong câu đó, hắn vội

lùi về phía sau.



Lan Lăng vương nắm tay Trương Khởi tiếp tục đi về phía trước, mọi người nghe thấy hắn nói: "Băng miệng vết thương lại đi."



"Không cần." Giọng nói hờn dỗi của Trương Khởi truyền dến, nàng lười biếng nói: "Ta thích đau đớn như vậy..."



Nói xong câu này, Lan Lăng vương trừng mắt nhìn nàng, hơi muốn cười, lại

phát hiện trong ngực như bị vật gì đó chặn lại, vừa ê ẩm, lại vừa ấm áp, khiến mắt hắn bỗng chua xót, không cười nỗi nữa... A Khởi của hắn, A

Khởi mỏng manh như hoa, chỉ cần giơ tay đã có thể lấy đi tính mạng của

hắn, lại dùng cách này để tuyên cáo tôn nghiêm không thể xâm phạm của

nàng, tuyên cáo nàng sẽ không hai lòng.