Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 124 : Mỹ nhân sắc bén [2]

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Lúc này, đại điện đã dần yên tĩnh.



Bệ hạ đã tới.



Nhóm quyền quý đồng loạt đứng lên chào đón. Trương Khởi cũng đứng lên theo,

nàng làm như không thấy đôi mắt đang dò xét mình, thành thật cúi đầu,

thừa dịp bệ hạ được mọi người nghênh đón ngồi vào vị trí, lặng lẽ giơ

tay, rút cây trâm cài ra khỏi lòng bàn tay.



Cây trâm được rút ra kéo theo dòng máu đỏ tươi, có vài giọt bắn lên cái cằm trắng như ngọc

của Trương Khởi, khiến cho vị trí màu ngọc đó ánh thêm sắc đỏ đầy mê

hoặc.



Nàng cho là mình làm việc này rất kín đáo, nhưng khi máu

từ cây trâm nhỏ xuống, cho dù là bệ hạ, Quảng Bình vương, hay là Trịnh

Du, thì động tác đều cứng lại một chút.



Đặc biệt là biểu cảm nét mặt của nàng lúc làm động tác này, chẳng những không hề khiếp sợ, thậm

chí sau khi máu tươi bắn ra còn khéo léo dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm khóe môi, lộ ra nụ cười yếu ớt mang theo vài phần thõa mãn, bọn họ càng thấy cả người lạnh toát, đầu hoa lên, dần dần, sự chú ý của mọi người

cũng chuyển từ người Trương Khởi sang bệ hạ.



Lan Lăng vương đảo

mắt nhìn về phía nàng, "Có thể." Hắn giơ tay đè miệng vết thương của

nàng lại, máu tươi vẫn đang chảy ra không ngừng, khàn giọng nói: "Sau

này, đừng làm vậy nữa."



Giọng nói của hắn thật khàn, thật chát.



Trương Khởi ngước mắt, nàng không nhìn ra được sự phức tạp nơi đáy mắt hắn.

Sau khi trừng mắt nhìn, Trương Khởi yếu ớt nói: "Nếu cần, vẫn sẽ làm."



...



Lời vừa nói ra, bàn tay đang đặt trên miệng vết thương của nàng đột nhiên

dùng sức. Đến khi Trương Khởi kêu đau, hắn mới nhanh chóng nới lỏng tay

ra. Môi mím chặt lại thành một dường, hắn lấy một miếng vải từ trung y

ra, cầm tay nàng lên băng bó.



Trong suốt quá trình, biểu cảm trên mặt Lan Lăng vương không chút thay đổi, Trương Khởi cũng không hé răng.



Một hồi lâu sau, hắn nói với giọng khàn khàn: "Nàng muốn ta phải làm thế

nào đây?" Giọng nói của hắn có chút nôn nóng.Người phụ nhân bên cạnh

đây, luôn có thể dễ dàng khiến hắn mất đi khống chế.



Ngươi muốn

ta phải làm thế nào, ngươi mới nguyện ý an an ổn ổn sống qua ngày với
lúc nào A Khởi cũng mang theo bên mình hết... Trong nhà còn có rất nhiều nữa."



Đây là một bao thạch tín.



Tất cả mọi người đều biết đây là một bao thạch tín.



Không ai nghĩ đến lại có một màn như vậy.



Không có bất cứ kẻ nào có thể nghĩ được, thiếu nữ tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã

có phong tư tuyệt đại, mỹ lệ không gì sánh bằng trước mắt này, thiếu nữ

thuận buồm xuôi gió, luôn được Lan Lăng vương sủng đến tận trời này, thế nhưng khi nhìn vào bộ dáng luôn mang theo thạch tín bên mình, lại nghe

giọng điệu này của nàng, nào có chút mảy may sợ chết chứ?



Trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi đều truyền đến tiếng hít khí.



Đối mặt với sự kinh ngạc và ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trương Khởi lại chỉ chơi đùa với cây trầm cài dính máu của nàng.



Nhiều ngày nay, nàng đã nghĩ thông suốt, thực sự nghĩ thông suốt, cho nên mới có hành động ngày hôm nay... Trong thiên hạ, không có người nào bết rõ

hơn nàng, quyền quý của Tề Quốc này hoang đường đến mức nào, Hoàng đế Tề quốc này, lại càng là tên cầm thú ti bỉ nhất.



Nàng đang từ từ nảy nở, đã bị Hoàng đế, có lẽ còn cả Quàng Bình vương nhìn trúng rồi.



Đường lui còn chưa dọn xong, hổ lang đã nhìn chăm chú.



Giờ phút này, cẩn thận, chặt chẽ có lẽ đã không còn dùng được.



Không, có lẽ thế đạo này căn bản đã không còn đường lui cho nàng, cho dù nàng

có cố gắng thế nào, đều sẽ không cho nàng chút đường lui nào. Hoàng đế

tuyệt đối không ngờ, mình lại thử được một câu trả lời như thế.



Dưới ánh đuốc, bao thạch tín tản ra ánh sáng u lãnh, nhìn Trương Khởi đang

dựa vào lòng Lan Lăng vương, nhắc tới cái chết lại đơn giản như nói

chuyện về nhà, đột nhiên hắn phát hiện, mình không biết nói gì cho phải.



Mỹ nhân tuyệt sắc trước mắt này, ngay cả cái chết cũng không

sợ, trong thiên hạ còn có cái gì có thể uy hiếp được nàng, xúc phạm được tới nàng?



Trong không gian yên tĩnh, Trịnh Du đứng ở một chỗ không xa, sắc mặt đã chuyển từ trắng thành xanh.



Nàng nhìn thẳng vào Lan Lăng vương, nhìn trong đôi mắt ra vẻ bình tĩnh của

hắn cất chứa một chút thương tiếc và sủng nịch không thể che giấu.Nàng

cũng nhìn thẳng về phía Trương Khởi, nhìn về phía cơ thiếp hèn mọn giống như đồ chơi lại không chút sợ sệt mà phô bày ra sự hoa mỹ của mình, đột nhiên trong lòng lại có cảm giác trống trải khó thể hình dung.



Một người nam nhân, có được mỹ nhân như Trương Khởi trong đời, trái tim còn có thể chứa được nữ nhân khác sao?