Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 125 : Hắn nói, không thể phụ

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Ý niệm này vừa nổi lên, Trịnh Du đã lập tức cười lạnh một tiếng.



Nàng đưa mắt nhìn Lan Lăng Vương rồi lại dời sang Trương Khởi, cất bước trở lại chỗ ngồi của mình.



Hôm nay Thu công chúa không tới, ngồi cùng Trịnh Du là tứ muội muội cùng

cha cùng mẹ Trịnh Nghiên. Trịnh Nghiên tính tình yên tĩnh lại thông tuệ, không thích nói nhiều, nhưng mỗi lời nói đều sắc nhọn như tên.



Thấy Trịnh Du ngồi xuống, Trịnh Nghiên đưa mắt nhìn sang Trương Khởi. Nàng

nhẹ giọng nói: "A tỷ, tỷ đã quỳ ở từ đường suốt ba ngày."



Ngón tay đang đặt trên đùi của Trịnh Du từ từ nắm chặt...



Trịnh Nghiên thở dài: "Nàng ta thực can đảm. Vậy thì, A tỷ, giữa tỷ và nàng ta, Lan Lăng Vương chỉ có thể chọn một rồi."



Đột nhiên Trịnh Du cảm thấy môi thật rát, thì ra là bị chính mình cắn nát...



Lần trước, nàng quỳ ba ngày, rốt cuộc cũng khiến gia tộc chịu lùi một bước, cho phép Lan Lăng Vương thu Trương Khởi làm ngoại thất. Tuy rằng sau đó khi nói chuyện với mẫu thân, mẫu thân có làm quá lên, tỏ vẻ không vui

với Lan Lăng Vương. Nhưng Trịnh Du hiểu Lan Lăng Vương, những lời nói

của mình lúc đó, chắc chắn đã làm hắn cảm động.



Mấy ngày nay, Lan Lăng Vương không để ý đến tiền đồ của mình, ngày đêm hoan lạc với

Trương Khởi, tin tức đã truyền khắp Đô thành. Mọi người cười nhạo Lan

Lăng Vương không có tiền đồ, đồng thời cũng đồng tình với nàng, nói nàng còn chưa vào cửa đã mất lòng trượng phu.



Nhưng nàng đã nghĩ

thông suốt, là do Hiếu Quán mới nếm thử sắc đẹp, nhất thời không bỏ

xuống được mà thôi, thời gian lâu dài, hắn sẽ hiểu rõ nên lấy hay nên

bỏ. Bởi vậy, nàng đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ, chỉ còn chờ việc tứ hôn, nhưng nàng tuyệt đối không ngờ trong yến hội hôm nay, bệ hạ lại ở trước mặt mọi người hỏi Trương Thị muốn quý nữ nào làm chủ mẫu. Mà Trương

thị, lại càng đưa ra câu trả lời hoang đường như thế.



Câu trả

lời của Trương thị, cộng thêm tính tình ngoan độc, điên cuồng của nàng

ta, gia tộc của nàng tuyệt đối sẽ không dung thứ được nữa. Không chỉ là

gia tộc của nàng, mà toàn bộ thế gia quyền quý ở Nghiệp Thành, trước khi Lan Lăng Vương xử lý Trương thị này, chỉ sợ cũng sẽ không đồng ý kết

thân với hắn.



Người phụ nhân vừa ích kỷ vừa tự cho là đúng,

không chịu lo lắng thay cho Hiếu Quán kia, chẳng lẽ thật sự muốn thỏa

ước nguyện đó sao?



Vốn là dựa vào mĩ mạo của Trương thị, cho dù

không ở cùng Lan Lăng Vương, cũng sẽ có người nguyện ý cho nàng vinh hoa phú quý, nói không chừng còn có thể bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng.

Mà lúc này, nàng ta lại bày sự ác độc của mình lên trước mắt người đời,

khiến cho nàng ta ngoại trừ ở lại bên người Lan Lăng Vương thì không còn đường lui. Nàng ta muốn Hiếu Quán phải cùng tiến cùng lui với nàng ta

sao?



Bên này, sau khi Trương Khởi ném bao thạch tín ra, Hoàng đế khiếp sợ một trận, sau đó dần hồi phục lại tinh thần.



Hắn nhìn về phía Lan Lăng Vương.



Cau mày, Hoàng đế muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại chỉ hừ lạnh một tiếng. Hắn phất tay: "Lui xuống đi."
Lan Lăng Vương vẫn luôn trầm mặc.



Một hồi lâu sau, rốt cuộc hắn cũng mở miệng.



"A Du."



Hắn gọi tên nàng, dùng giọng điệu êm tai và ôn nhu như vậy để gọi tên nàng.



Trịnh Du chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt nhìn hắn sáng trong mà lại đầy khát vọng.



Khóe miệng Lan Lăng Vương giật giật, do dự, mãi đến một lúc lâu sau, dưới

ánh mắt cổ vũ của Trịnh Du, mới nói nhỏ: "A Du. A Khởilà một người rất

khổ."



Hai mắt Trịnh Du mở lên thật lớn. Ở nơi hắn không nhìn thấy, bởi vì nàng đã nín thở quá lâu nên ngực đã bắt đầu đau.



Hiển nhiên Lan Lăng Vương có chút khó mở lời, hắn nói một cách chậm rãi: "Từ nhỏ A Khởi đã không có ai để dựa vào. Bởi vậy lúc nghĩ chuyện gì đó,

không khỏi có chút cực đoan."



Vậy thì sao? Vậy thì sao?



Hai mắt Trịnh Du chớp liên hồi, nàng phát hiện hai tay mình đang run lên, vì khẩn trương mà run lên.



Tốc độ nói chuyện của Lan Lăng Vương càng chậm, hắn thì thào nói: "Nàng ấy

cũng không phải là người có thể cảm thông như nàng, không nhìn được xa,

lòng dạ cũng không khoan dung độ lượng bằng nàng."



Hắn ngẩng đầu, không tự chủ mà đảo mắt nhìn về bóng đêm phương xa, chính là chỗ xe ngựa của hắn.



Ôn nhu nhìn chiếc xe ngựa xa tít đến không thể nhìn rõ, khóe môi Lan Lăng

Vương bất giác nở nụ cười, hắn nói nhỏ: "A Khởi có rất nhiều điểm không

bằng nàng. Nhưng mà A Du, A Khởi của ta, nàng ấy chỉ có một mình ta,

nàng ấy cũng chỉ muốn dựa vào một mình ta, ta không thể phụ bạc nàng ấy

được."



Mấy âm cuối cùng rơi xuống, Trịnh Du đột ngột lùi về phía sau vài bước, "phịch" một tiếng ngã xuống đất.



Nhìn Trịnh Du ngồi quỳ trên mặt đất, hai tay che ngực nước mắt rơi như mưa,

Lan Lăng Vương do dự một hồi, cuối cùng vẫn không tiến lên, không giơ

tay đỡ nàng dậy. Hắn chỉ trợn mắt nhìn tỳ nữ, tiếp tục nói: "A Du, việc

này quả thật nàng ấy đã có hơi tùy hứng. Nhưng việc đã đến nước này, cha mẹ của nàng chắc chắn sẽ không đồng ý sau khi ta cưới nàng, mà vẫn còn

giữ nàng ấy ở bên... A Du, ta cũng không biết tại sao, biết rõ nàng ấy

làm sai, nhưng lại không cách nào phát cáu với nàng ấy được. Còn chuyện

từ bỏ nàng ấy, chỉ cần ta nghĩ đến thì ngực lại đau đớn không thôi. A

Du, vẫn là nàng nên quên ta đi, nàng thiện lương, thông tuệ như vậy, tất nhiên sẽ có người thích hợp với nàng hơn ta."



Hắn nhìn Trịnh Du

khóc không thành tiếng, im lặng thở dài một cái, dứt khoát xoay người,

trong nháy mắt, bóng dáng của hắn đã biến mất sau đường mòn.