Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 126 : Không thể sao?
Ngày đăng: 04:28 20/04/20
Sau nửa canh giờ, Lan Lăng Vương trở lại trong xe ngựa.
Trương Khởi đang nằm sấp ở trên giường, tay nàng chống cằm, ngẩng đầu ngắm
nhìn bầu trời đối diện, mủi chân xinh xắn không ngừng lắc lắc. Thấy màn
xe vén lên, nàng từ từ quay đầu, trong ánh trăng, trong ngọn đèn dầu,
hai tròng mắt của nàng sáng rỡ như nước, sáng đến hắn có thể nhìn rõ mặt mình qua đó.
Vốn là như vậy, không thấy nàng thì thôi, một khi thấy nàng, tim của hắn liền được lắp đầy.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn đưa tay về phía nàng.
Trương Khởi liền lộn lên, vui vẻ nắm tay của hắn.
Mười ngón tay đan xen, Lan Lăng Vương tung người lên xe ngựa. Ôm nàng vào
trong ngực, tựa người trên vách xe, Lan Lăng Vương nói: "Mấy ngày nay
trời đẹp, A Khởi, sáng mai ta dẫn nàng đi vui đùa một chút nhé."
Trương Khởi mềm mại "vâng" một tiếng, đôi tay xoa xoa cổ áo hắn, không chút để ý nói: "Ta thấy chàng gặp Trịnh thị A Du."
Lan Lăng Vương cúi đầu nhìn về phía nàng, vẻ mặt nghiêm túc.
Trương Khởi chỉ cười hì hì, "Ta nói cho chàng nghe, hai người nói cái gì, ta đều đoán được, chàng có tin hay không?"
Ý này có lý.
Lan Lăng Vương hơi ngưỡng về phía sau, đưa tay vuốt mái tóc của nàng, "Vậy nàng đoán đi."
Trương Khởi cong một ngón tay trắng noãn lên, chậm rãi nói: "Mới vừa gặp mặt,
nàng ta hẳn là rơi lệ. Nước mắt chắc chắn là muốn rơi mà ráng nhịn,
gương mặt yếu ớt và bi thương khó chịu nhìn chàng, giống như vô cùng uất ức, tuyệt vọng vậy."
. . . . . Rơi lệ dữ dội, nước mắt nước mũi tèm lem, rất khó coi. Chỉ có chảy mà kìm nén mới có thể làm động lòng người.
Lan Lăng Vương ngẩn ra.
Trương Khởi nghiêng đầu, mặt mày như vẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc sáng
lên, nàng cong ngón tay thứ hai lên, nói tiếp: "Sau đó, nàng ta sẽ nói
với chàng, nàng ta vẫn tôn trọng chàng yêu chàng, càng có thể giúp
chàng. Ở bên trong, nàng ta có thể giao lưu với các phu nhân, bên ngoài, gia tộc của nàng ta có thể giúp nàng chú ý biến hóa trong triều đình,
thay chàng hóa dữ thành lành."
Việc này không khó đoán, nàng ta muốn hiển thị ưu thế của nàng ta, nên mới làm vậy, Lan Lăng Vương trợn to mắt.
Trương Khởi chơi ngón tay của mình, dưới ánh trăng, cười lạnh, yếu ớt thở dài: "Nam nhân Cao gia thật đúng là thảm, có chuyện gì, lại phải nhờ thê tộc ra nói chuyện. . . . Cũng đúng, nếu Trường Cung vô năng thì cũng thôi
đi, ngộ nhỡ Trường Cung lập mấy chiến công, khiến toàn dân quý mến thì
sao? Có một nhạc gia (nhà vợ) đắc lực, muốn làm hoàng đế cũng còn được
nha."
Lời này đại nghịch bất đạo
Lan Lăng Vương nhíu chặt chân mày, hắn nhìn chằm chằm nàng, muốn quát lớn, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
Trương Khởi từ từ cong ngón tay thứ ba lên, mềm mại nói: "Tiếp theo cũng sẽ
vẫn rơi lệ, hoặc lại nói với Trường Cung, nàng ta rất rộng lượng, nguyện ý cùng chàng đối xử với ta tử tế. Đáng tiếc ta ích kỷ ngu xuẩn, chẳng
những không biết cảm ơn, còn ỷ sủng mà kiêu, không để ý tương lai của
chàng, không cho Quận Vương cưới chánh thê" Trịnh thị đã bị nàng ép đến
chỉ có thể ra chiêu này. . . . Nếu còn nói tiếp nữa, thì chắc chắn Lan
Lăng Vương chỉ có thể trợn to mắt nhìn nàng.
Trương Khởi trở mình ở trong lòng hắn một cái, lười biếng ôm cánh tay của hắn, lúc ẩn lúc
hiện giống như con mèo, miệng lười biếng nói: "Giữa nữ nhân và nữ nhân,
tựa như Trường Cung chinh chiến sa trường, âm mưu dương mưu đều dùng,
nhất thời thua lui về phía sau nửa bước thì sao? Chiếm lãnh địa của đối
Không có người nói chuyện, mãi cho đến khi nàng từ từ quay đầu, mãi cho đến
Lan Lăng Vương lấy khăn tay ra, giúp nàng lau đi nước mắt, dắt nàng đi
xa, cả đám văn sĩ vẫn không nói chuyện.
. . . . . .
Đưa mắt nhìn bóng lưng Trương Khởi đi xa, đám người Thu công chúa vội vàng chạy tới, cũng dừng bước.
Vẻ mặt phức tạp nhìn phương hướng Trương Khởi biến mất, một hồi lâu, một
quý nữ mới nhỏ giọng nói ra: "Nàng ta, thật ra thì cũng là người đáng
thương."
Những người này, được người nhờ vả, cố ý chạy tới Du
viên, muốn hòa nhau một chút. Nào ngờ, không cần họ mở miệng, đã có
người thay họ dạy dỗ độc phụ kia. Nhưng càng không ngờ là, độc phụ kia
chỉ hỏi mấy câu ngược lại, một giọt nước mắt, liền làm cho họ cũng mềm
lòng.
Có lẽ, thế gian này, tất cả đều có thể giải thích, tất cả
đều có thể chỉ trích, chỉ có thật tình lộ ra một giọt lệ, mới khiến
không ai không động dung.
Có lẽ, đổi thành một người khác, nàng
không có vẻ khuynh thành của Trương Khởi, cũng không có sự nghiêm nghị
sau khi mặc trang phục đen, nàng chưa từng mang theo thạch tín, chưa
từng cười nói ung dung phong hoa tuyệt đại ở trước mặt của Hoàng đế và
mọi quyền quý. . . . . Thì dù nàng ta có lộ ra chân tình, cũng chẳng qua tên hề tác quái.
Nhưng cố tình, người nói lời này, chảy nước
mắt, lại rất xinh đẹp, và tàn nhẫn không để ý sống chết, cho nên nước
mắt của nàng, sự khổ sở của nàng, càng làm cho lòng người bất tri bất
giác tan vỡ, Lan Lăng Vương nắm chặt tay Trương Khởi.
Hắn nắm quá chặt, chặt đến khiến nàng đau nhức. Khi Trương Khởi kêu rên, hắn mới vội vàng buông nàng ra.
Vội vàng cúi đầu, hắn cầm tay trái của Trương Khởi lên, nhìn bàn tay nhỏ bé bị trâm cài đâm bị thương hôm qua, hôm nay chỉ còn lại một vết thương
nhỏ, khàn khàn hỏi: "Vẫn còn rất đau?"
"Khá hơn chút rồi." âm
thanh của Trương Khởi có chút dí dỏm, "Ta nghe đại phu nói, hổ khẩu này
là một huyệt vị, bị thương sâu cỡ nào, cũng dễ dàng khỏi hẳn."
Lan Lăng Vương không phải muốn nghe điều này.
Hắn từ từ nâng bàn tay này lên.
Cẩn thận đặt nó ở bên môi, hắn nhắm hai mắt lại, thật nhẹ, khàn khàn nói: "A Khởi."
"Vâng."
"Tình không phải khắc cốt, thì không thể nói lời như vậy nữa." Đừng làm cho hắn hãm quá sâu, quá sâu, hắn sợ. . . . . .
Trương Khởi cúi đầu, rất lâu sau đó, nàng xoay người, nhìn mây bay, rù rì nói: "Chỉ cần quận vương nguyện ý, A Khởi sanh sẽ theo quân, chết cũng theo
quân." Nàng nhẹ nhàng cường điệu nói: "Chỉ cần Quận Vương nguyện ý"
Khi Lan Lăng Vương trầm mặc, khóe miệng nàng nở nụ cười, rực rỡ nói: "Chúng ta từ cửa hông này lên lầu đi, ta muốn đứng ở tầng năm nhìn sông Lưu
Chương."
Chỉ để phá vỡ trầm mặc.
Lan Lăng Vương gật đầu một cái, dắt tay của nàng đi vào trong lầu các.