Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 127 : Gan lớn

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Đứng ở lầu năm Đồng Tước uyển xem nước sông Chương, chỉ cảm thấy nước sông cuồn cuộn, vẩn đục mà rộng lớn, khí thế kia bức người mà đến.



Trương Khởi chống tay lên lan can, áo dài đen bay phấp phới trong gió. Ngọn gió kia làm mái tóc của nàng cuồn cuộn nổi lên, khiến áo ngoài cộc tay màu tím đậm cũng bay lên, giống như một giây kế tiếp, cả người của nàng cũng sẽ bị gió cuốn vào trong sông, Lan Lăng Vương liếc nàng một cái, đột nhiên đưa tay đỡ eo thon của nàng.



Cảm nhận được sự ấm áp từ thân thể hắn, Trương Khởi ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng với hắn, tiếp tục chuyên chú nhìn nước sông chảy cuồn cuộn phía dưới.



"Nàng đang nhìn cái gì? Sao lại chuyên chú như thế?"



"Không có gì." khóe môi Trương Khởi tạo nên một nụ cười, lười biếng thu hồi ánh mắt, "Trường Cung, chúng ta trở về thôi."



Lan Lăng Vương nhìn nàng thật sâu, hắn phát hiện mình trở nên rất là vô căn cứ, còn muốn biết từng ý định mà nàng chưa nói ra.



Một lát sau, hắn nói: "Uh đi thôi."



"Vâng."



Khi hai người đứng trân đài Băng Phượng, xem xong cảnh sắc chung quanh, đang chuẩn bị trở về. Thì nghe được một hồi tiếng cười nói từ phía dưới truyền đến, trong nháy mắt, đoàn người xuất hiện tại trước mặt bọn họ.



Đây là một đám quý nữ, đi tuốt ở đàng trước, là Thu công chúa, Lý Ánh, họ đang cười nói với đồng bạn sau lưng. Thấy Lan Lăng Vương và Trương Khởi, họ đồng thời dừng bước.



Đang lúc này, một tiếng kêu dịu dàng truyền đến, "A Thu, A Ánh"



Trong tiếng kêu gọi, Trịnh Du nâng váy, gương mặt đỏ ửng vì chạy, cùng một thanh niên anh tuấn, đồng thời xuất hiện giữa giữa cầu thang.



Thanh niên này phong thái tốt đẹp, dung mạo cử chỉ tuấn tú, khi giơ tay nhấc chân cũng tao nhã, nghiễm nhiên là bộ dáng của quý công tử.



Thanh niên này tên Dương Tĩnh, là con thứ của tể tướng Dương Âm vừa mới chết. Dương Âm đã đứng sai đội trong cuộc tranh giành Hồ Hán của Lý thái hậu và Lâu thái hậu, mặc dù chấp chính nhiều năm, được khen ngợi trên triều đình, nhưng rồi cũng bị giết.



Chỉ là, Dương Âm chết rồi, người nhà cũng không bị tội, hiện tại Hoàng đế Cao Diễn kế vị lại là một người khoan dung độ lượng có chí lớn, liền trọng dụng Dương Tĩnh bất luận là bề ngoài hay danh vọng tài học, đều giỏi như cha hắn.



Bởi vì gia thế liên lụy, hôn sự trước kia của Dương Tĩnh đã bị từ chối. Hiện tại đã 18, nhưng chưa có thành thân. Mà giờ khắc này, hắn nhắm mắt theo đuôi Trịnh Du, nghiễm nhiên là si mê nàng.



Trịnh Du đi tới bên cạnh chúng quý nữ, mới nhìn đến Lan Lăng Vương và Trương Khởi, ánh mắt nàng liền cứng đờ, đảo mắt nàng rũ hai mắt xuống, không tiếng động khẽ chào Lan Lăng Vương, rồi an tĩnh lui qua một bên nhìn hắn đi tới.



Thấy vẻ mặt nàng phiền muộn, Dương Tĩnh ở đằng sau dịu dàng kêu: "A Du." Hắn vội bước lên trước, đứng ở trước mặt nàng, ân cần hỏi "Làm sao thế?"



Trịnh Du không trả lời, chỉ ngước mắt nhìn. Dương Tĩnh theo ánh mắt của nàng nhìn qua thì rốt cuộc gặp được Lan Lăng Vương, cùng với Trương Khởi.



Nhìn thấy Trương Khởi khuynh thành tuyệt sắc, nhưng Dương Tĩnh cả lông mày cũng không nhíu lại. Hắn chỉ gật đầu với Lan Lăng Vương một cái, ung dung cười nói: "Trường Cung thật có nhã hứng."



Nói tới đây, hắn lại chuyển hướng qua Trịnh Du, vẻ mặt và thần thái đều là dịu dàng si mê, chỉ thấy hắn tự tay dắt tay Trịnh Du, "A Du, chúng ta đến bên kia xem đi."



Trịnh Du không trả lời, nàng chỉ nắm tay của hắn, đi theo Dương Tĩnh qua một bên. Khi đi ngang qua Lan Lăng Vương thì không ai chú ý tới, tròng mắt nàng chuyển một cái, lặng lẽ nhìn Lan Lăng Vương.
Tay nắm bàn của hoàng đế run lên, không tự chủ được nghĩ đến mỹ nhân tuyệt sắc mặc bộ áo đen, kiêu ngạo lành lạnh kia. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy trong miệng đắng không thể tả. Mất hồn một hồi, hắn đối diện ánh mắt nhìn chằm chằm của mẫu hậu, vội vàng cúi đầu uống rượu vào.



Nhưng trong quá trình uống rượu, ly rượu kia cũng hơi rung động.



Bệ hạ đang cúi đầu, lại nghe được Thái hậu nói: "Cho hắn đi vào."



"Vâng"



Không bao lâu, một tiếng bước chân truyền đến.



Sau lễ ra mắt, Thái hậu ôn hòa nói: "Nói đi."



"Vâng"



Thái giám này cất giọng the thé, kể lại chuyện xảy ra ở phủ Lan Lăng Vương thật tỉ mỉ từ đầu đến cuối, khi nghe Trương Khởi lại dám ra lệnh thị vệ ngăn cản thì hai hàng lông mày của Thái hậu dựng lên, mà Hoàng đế lại nhanh chóng ngẩng đầu, không hề chớp mắt nhìn thái giám này.



Thái giám này cúi đầu, tất nhiên không biết biểu tình biến hóa của hai cấp trên, hắn vẫn tiếp tục nói, khi hắn nói rõ ngọn nguồn câu chuyện, thì đại điện hoàn toàn an tĩnh lại.



Một hồi lâu, âm thanh của Thái hậu truyền đến, âm thanh này, không có chút tức giận, "Đi xuống đi."



Vẫy lui thái giám này, Lâu Thái hậu chuyển sang Hoàng đế, cười nói: "Con ta, Trường Cung đứa bé này, có thể trọng dụng" lúc nãy còn giận tím mặt, nhưng bây giờ chỉ còn vui mừng khi phát hiện trung thần lương Tướng. Lâu Thái hậu nói cho cùng, chỉ là một mẫu thân toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho nghiệp lớn của nhi tử.



Thấy Hoàng đế cau mày không nói, Lâu Thái hậu cho rằng hắn không tin, thở dài một tiếng rồi nói ra: "Hoàng nhi, thế gian này người thông minh luôn quá nhiều, mà những người thông minh kia, luôn ngại núi dựa chưa đủ nhiều, thế lực không đủ lớn. Như Trường Cung, rất rõ ràng chỉ muốn làm một cô thần, cả triều không có mấy người đâu."



Lâu Thái hậu nói tới chỗ này, từ đáy lòng cười nói: "Trường Cung đứa bé kia, từ nhỏ liền trung hậu, bây giờ nhìn lại, chữ trung này của nó, quả theo thói người hiền."



Thấy Hoàng đế vẫn trầm tư không nói, Thái hậu hiền lành nói: "Hoàng nhi, phụ nhân kia. . . . . Trường Cung yêu thích, liền mặc hắc đi." Bà mặc dù không thích phụ nhân kia, nhưng Trường Cung trung quân lại thích. Nếu phụ nhân kia không gây loạn gì, liền mặc cho Trường Cung cưng chiều đi. Mình chỉ cần quan tâmgiang sơn nghiệp lớn của hoàng nhi là có thể.



Hoàng đế ngẩng đầu lên.



Khác với thái hậu tin tưởng Lan Lăng Vương trung hậu, lúc này hắn nghĩ tới: lời này, quả nhiên là Trường Cung nói, mà không phải phụ nhân kia tự chủ trương?



Nghĩ đến, đại đa số người nghe lời này, cũng sẽ không cảm thấy, một cơ thiếp nho nhỏ dám thay thế phu chủ mình nói lời như vậy. Cho nên lời này nhất định là ý nguyện của Lan Lăng Vương. Nhưng Hoàng đế thì khác, hắn từng gặp Trương Khởi mấy lần, cảm giác, phụ nhân kia rất khác, rất khác. . . . .



Tuy là nghĩ như thế, hắn vẫn gật đầu nói: "Nghe mẫu hậu."



Không chỉ vì Thái hậu mở miệng, cũng bởi vì, hắn mới vừa rồi thật bị sợ hãi. . . . Hắn không muốn phụ nhân kia gặp chuyện không may, theo mẫu hậu chính là an toàn nhất.



"Trung thần như thế, hoàng nhi sao không yên tâm sử dụng?"



Đây là muốn hắn trả quyền rồi. Hoàng đế suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Hài nhi liền hạ chỉ."