Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 13 : Con gầy quá

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Sau khi nhận được lời

nhắn của đám nô tỳ, Trương Cẩm chau mày lại, khẽ vẽ thành một vạch trên

móng tay sơn hình hoa lan. "“Mỹ nhân phú”?"



Tay trái chống cằm,

nàng ngơ ngác nhìn về phía trước, thì thào nói: "Hắn thật muốn viết “Mỹ

nhân phú”?" Trong đầu chợt nhớ tới ánh mắt của Tiêu Lang nhìn tới tiện

nha đầu kia. Ánh mắt đó thực sự cũng rất bình thường. Nhưng mà, tiện nha đầu đó có gì tốt? Dáng dấp kém xa mình, xuất thân thì lại thấp kém, rốt cuộc nó có gì tốt chứ?



Nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác bốc hỏa khi

nghĩ tới cảnh bị Tiêu Mạc lạnh nhạt hôm qua đã tan biến không ít. Có rất nhiều cô nương khi đắm chìm trong tình yêu đều thích kiếm cớ thay đối

phương thích tự an ủi mình. Giờ cẩn thận nghĩ lại, thái độ lạnh nhạt của Tiêu Lang hôm qua cũng vì hắn đang tập trung tinh thần nghĩ xem nên

viết bài “Mỹ nhân phú” kia như thế nào.



Trong nháy mắt, nàng lại

nghĩ đếm hắn muốn viết về số đông các cô nương trong Trương phủ, không

những thế còn muốn viết người có tuệ chất lan tâm gì đó thì lập tức cắn

cắn môi, nói. "Bỏ đi."



Thấy đám nô tỳ chưa có lấy lại tinh thần,

nàng quay đầu nghiêm túc nói: "Ta nói ‘bỏ đi’, các ngươi không nghe thấy sao?" Nàng vừa dứt lời, có một nô tỳ xinh đẹp chừng mười bảy, mười tám

tuổi lập tức tiếp lời: "Nói với những người kia, nói là cô tử nói, tiện

nha đầu đó không đáng được cô tử để tâm."



Chúng nô tỳ lập tức đáp lời: "Dạ, nô tỳ sẽ đi truyền lời ngay."



Chúng nô tỳ mới vừa lui ra, thì đằng kia, Trương Cẩm lại giơ tay trái lên

chống cằm, nhưng ngón tay trắng nõn như không có hơi sức không ngừng

viết đi viết lại hai chữ "Tiêu Mạc" ở trên mặt bàn.



***



A Lục bưng hộp đựng thức ăn, hào hứng chạy vào gọi, "A Khởi, A Khởi."



Đối diện với đôi mắt đang cười của Trương Khởi, A Lục cười hì hì đặt hộp

đựng thức ăn trước mặt nàng rồi nhanh nhảu nói: "Nữ lang*, hôm nay người ở trong phòng bếp tốt một cách lạ kỳ. Hôm qua họ còn chẳng thèm để ý
Nghiêm túc quan sát một lúc, Trương thập nhị lang mới nhíu mày nói: "Con gầy quá."



Nói nàng gầy quá là trách nàng vẫn chỉ là một cô bé hay trách nàng không có vẻ đẹp e ấp như nhụy hoa của thiếu nữ?



Thấy Trương Khởi nhút nhát nhìn mình, Trương thập nhị lang mềm lòng nói:

"Đứa bé này!" Dừng một chút, ông mới thở dài nói: "Mẫu thân con nói muốn đưa một cô nương tới cho A Mạc, ta bỗng nhớ đến con. . . .Con là đứa

nhỏ khiến cho người ta yêu mến, mà ngày hôm qua thấy A Mạc cũng không có ác cảm với con. Ta muốn đưa con qua đó." Thê tử của ông là nữ nhi Tiêu

thị, vừa nói cho ông biết công chúa Khánh Tú đã nhìn trúng Tiêu Mạc, còn cố ý muốn gả cho hắn.



Tiêu thị không muốn kết thân cùng Hoàng

thất nên muốn cho nhi tử nạp thiếp trước. Làm vậy, người trước nay luôn

kiêu ngạo như công chúa Khánh Tú và bệ hạ sẽ mất mặt mà không nhắc tới

hôn sự này nữa.



Hơn nữa, địa vị của Tiêu thị cao hơn Trương thị,

lại thêm Tiêu Mạc vừa mới nổi danh, thông minh, hiểu lễ nghĩa, có thể

nói là thế hệ xuất sắc một thời. Đứa con riêng này của mình nếu được đi

theo hắn, âu cũng là phúc khí của nó.



Nhưng giờ nhìn lại, A Khởi vẫn còn quá non nớt, chưa hoàn toàn trở mã. Nếu nhan sắc của nó khá hơn chút nữa thì hay biết mấy.



Trương thập nhị lang lắc đầu thở dài: "Thôi, con đi ra ngoài đi."



Nghe ông nói xong, Trương Khởi quỳ gối cúi chào, rồi giống như một đầu gỗ

lui ra ngoài. Con bé thế này, đâu còn dáng vẻ đáng yêu mà ông đã gặp vào hôm qua nữa?



Thấy hơi thất vọng, Trương thập nhị lang lại lắc

đầu. Nhưng ông đâu biết, hiện giờ Trương Khởi không dám thân cận với

ông. Ngộ nhỡ đến lúc cao hứng, ông sẽ quyết định đưa nàng qua làm thiếp

cho Tiêu Mạc, đây chẳng phải là thua thiệt lớn sao?



Trương Khởi

lui ra ngoài lặng lẽ khép cửa phòng lại. Nào ngờ vừa mới quay đầu đã

trông thấy Trương Cẩm được hai nô tỳ hộ tống đi về phía này.