Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 14 : Địa vị

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Vừa thấy Trương

Cẩm, Trương Khởi khẽ co rúm lại, hàng mi dày rũ xuống, mang theo mấy

phần sợ sệt, mấy phần e ngại còn có vẻ tự ti của đứa trẻ tới từ nông

thôn.



Nàng như vậy càng khiến cằm của Trương Cẩm hếch cao hơn.

Sau khi uyển chuyển đi tới đứng cạnh Trương Khởi, Trương Cẩm cũng không

buồn nhìn nàng hỏi: "Tiện nha đầu, phụ thân rất coi trọng ngươi à nha."



Nói tới đây, nàng ta lạnh lẽo nói: "Ngươi cũng thật là lợi hại, không riêng gì phụ thân mà ngay cả Tiêu Lang cũng coi trọng ngươi."



Trương

Khởi không dám ngẩng đầu, mười ngón tay xoắn lại, thì thào nói: "A Khởi

có khá hơn nữa thì cùng lắm cũng chỉ làm thị thiếp cho người ta. . . .

.Cẩm tỷ tỷ mới đúng là người cao quý nhất thiên hạ."



Quả nhiên

lời vừa thốt ra liền khiến cho Trương Cẩm hòa hoãn không ít, lửa giận

trong lòng cũng đã tan thành mây khói. Nàng quay đầu nhìn Trương Khởi

cao giọng nói: "Xem như ngươi cũng có chút hiểu biết." Dứt lời, nàng

hếch cao cằm gọi: "Phụ thân, A Cẩm muốn gặp người."



Bên trong

truyền ra tiếng của Trương Thập nhị lang, "Vào đi." Lúc Trương Cẩm bước

vào, Trương Khởi một mực cúi đầu cung kính nhẹ nhàng lui ra.



Quay lại nhìn Trương Khởi, một trong hai nô tỳ kia thầm nghĩ: Tiểu cô tử đến từ nông thôn này cũng rất hiểu chuyện.



Lúc Trương Khởi đi xuống bậc thang thì nghe được tiếng Trương Cẩm mơ hồ truyền ra, tựa như là hai chữ "Tiêu Mạc".



Trương Khởi lắc đầu, vội vàng rời khỏi đó.



Trên đường đi, thỉnh thoảng lại bắt gặp đám người hầu và đám trí thức. Dường như những người này đang kích động, không ngừng nói gì đó. Trương Khởi

làm như vô ý lắng nghe bọn họ nói không thể rời bỏ Tân Đế.



Đúng

rồi, bây giờ là giai đoạn Trần Thiến kế vị, mới vừa định ra niên hiệu. . . . . .Tân Đế anh tuấn mà cơ trí, binh sĩ Hán triều đều đang đặt hết hy vọng vào hắn. Mà cô tử của các đại gia tộc cũng đang đưa mắt nhìn về

phía hắn.


này cũng xứng ngồi cùng bàn với mình sao?



Ngay giữa học đường,

một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi khẽ gõ xuống bàn để những cô nương

kia yên tĩnh lại. Sau khi ngẩng đầu nhìn về phía Trương Khởi, bà mới

dùng giọng nói đều đều không rõ cảm xúc hỏi: "Ngươi là Trương Khởi?"



"Vâng."



"Dựa vào thân phận của ngươi vốn không thể xuất hiện trong học đường. Chỉ là tộc trưởng có đề nghị, bọn ta cũng không thể chối từ. Thế này đi, ngươi đứng ở chỗ đó học." Bà ta chỉ vào một góc trong học đường, trống rỗng

không có cái gì cả.



Quả nhiên lời này đã làm những âm thanh bất mãn kia biến mất.



Trương Khởi rũ mi bình tĩnh nói: "Vâng."



"Nếu ngươi hiểu rõ thân phận của mình như vậy thì rất tốt, mau ra đó đứng

đi. Nhớ phải cố gắng, có thể học được những thứ này, đối với ngươi mà

nói đúng là đại phúc khí."



Trương Khởi lại cung kính đáp lời,

trong bụng thì âm thầm cười lạnh: Nếu không phải Tân Đế cơ trí có tính

tình cứng rắn kế vị, mấy lão già trong tộc vừa muốn lấy lòng Tân Đế vừa

không muốn bị Sĩ Tộc lôi ra làm chuyện cười mới hạ thấp tiêu chuẩn học

đường. Sau đó, chỉ cần tìm những người có thân phận thấp nhưng có huyết

thống Trương thị và có chút tài năng đưa vào cung?



Chỉ là nàng

không từ chối sự nhục nhã này. Trí nhớ của nàng không hoàn chỉnh, muốn

sống tốt nàng phải dựa vào hiện tại. Những thứ được học bây giờ sau này

cũng có chỗ có lợi cho nàng.



Chẳng mấy chốc, trong lòng Trương

Khởi lại thấy phiền muộn, nước Tề và nước Chu ở phía Bắc không giống thế này. Những cô nương ở nơi đó có địa vị rất cao, có nhiều nơi, địa vị

của các cô nương còn cao hơn cả trượng phu. Nếu có thể tới đó học tập và sinh sống thì thật tốt.



Nghĩ tới đây, Trương Khởi khẽ cười khổ: Đời trước, nàng cũng từng nghĩ như vậy và làm như vậy.