Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 131 : Hôn sự

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Xe ngựa chạy nhanh ở trên đường phố, thỉnh thoảng có người quay đầu lại nhìn tới.



Đối diện ánh mắt soi mói của mọi người, Lan Lăng Vương chỉ cúi đầu nhìn.



Trương Khởi nằm ở trong ngực hắn, mềm mại dựa vào hắn, vẻ mặt lười biếng mà

dịu dàng, làm cho người ta căn bản không cách nào liên hệ con người nàng với những biểu hiện của nàng lúc nãy.



Hắn cúi đầu nhìn nàng.



Thế gian này, cũng chỉ có một nữ nhân này dễ dàng khiến hắn hoàn toàn trút

hết, rõ ràng hèn mọn vô cùng, chung quy lại khiến hắn, khiến người đời

không cách nào không tôn kính khí phách của nàng.



Lan Lăng Vương không khỏi siết chặt cánh tay, cúi đầu, hôn mạnh một cái lên trán của nàng.



Đang lúc ấy thì, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thanh thúy vui vẻ, "A Khởi, A Khởi"



Là âm thanh của A Lục.



Trương Khởi đang mệt mỏi gà gật muốn ngủ, đột nhiên nghe thế tiếng kêu, vội

vàng mở mắt ra ngồi dậy, nàng mừng rỡ kêu: "Là A Lục, là nàng ấy đang

kêu ta"



Vui mừng đến âm thanh cũng cao hơn.



Lan Lăng Vương chưa từng thấy nàng vui mừng thế, nên không khỏi cau mày lại.



Mà lúc này, Trương Khởi roẹt một tiếng vén rèm xe lên, nhìn quanh mọi nơi, đảo mắt, nàng liện nhìn thấy A Lục chạy nhanh từ bên trái qua, vội vàng kêu lên: "Dừng xe, dừng xe"



Xe ngựa mới vừa dừng lại, Trương

Khởi liền chuyển sang Lan Lăng Vương, tươi cười rạng rỡ nói: "Trường

Cung, hầu gái A Lục của ta tới, ta muốn cho nàng ấy lên xe ngựa."



Khi Lan Lăng Vương ở cùng với nàng thì vẫn không thích có người khác ở bên, vì vậy Trương Khởi cố ý hỏi hắn.



Gật đầu một cái, Lan Lăng Vương nói: "Để cho nàng ta lên đây đi."



"Vâng"



Trương Khởi vội vàng vén rèm xe lên, đưa tay kéo A Lục. A Lục nắm tay của nàng nhảy lên xe ngựa xong, cười híp mắt ôm Trương Khởi một cái, kêu lên: "A Khởi, rốt cuộc gặp lại người rồi." dღđ☆L☆qღđ Mới nói đến đay, nàng ấy

liền há miệng, oa một tiếng khóc lên. Khóc đến Trương Khởi luống cuống

tay chân, A Lục vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói: "Ta rất nhớ ngươi,

rất nhớ ngươi. . . . . ."



Trương Khởi cảm động, vươn tay ôm nàng ấy lại.



Mới vừa bình tĩnh lại, Trương Khởi lập tức nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

Nàng nghiêm túc nói: "Ngươi không phải ở chỗ Tiêu Mạc sao?"
Đi tuốt ở đàng trước, là một thiếu nữ hoa phục, nàng ta có gương mặt dài,

vóc người cao gầy, mặt mày động lòng người, chính là Trịnh Du. Ở sau

lưng Trịnh Du, còn có bốn tỳ nữ đi theo. Trịnh Du đi hơi gấp, làm cho tứ tỳ chạy theo mới kịp.



Nhìn thấy Trương Khởi, Trịnh Du kêu: "A Khởi"



Âm thanh của nàng ta hơi rung động, rất không ổn.



Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?



Trương Khởi trắng mặt, vội vàng tiến lên.



Nhìn Trương Khởi bước nhanh tới, vẫn như liễu yếu đu đưa theo gió, ánh mắt của Trịnh Du sáng lên.



Nàng ta vọt tới trước mặt Trương Khởi.



Nhìn Trương Khởi, sắc mặt của Trịnh Du trắng bệch, trong mắt cũng có nước

mắt. Suy nghĩ một lát, nàng đưa tay kéo Trương Khởi, đi tới tàng cây bên cạnh.



Cắn môi nén lệ, vội vàng chặn lại câu hỏi mà Trương Khởi muốn bật thốt lên, Trịnh Du run rẩy nói: "A Khởi, đã xảy ra chuyện"



Hai hàng nước mắt trong suốt theo mặt của Trịnh Du chảy xuống, nàng ta bất

lực nhìn Trương Khởi, thì thào nói ra: "Lâu thất nữ nàng ta bị rất nhiều người thấy, nàng ta không có mặc y phục xuất hiện trong quân trướng của Trường Cung."



Nàng ta rung giọng nói: "Chuyện này đã truyền tới

chỗ Thái hậu, Thái hậu sẽ lập tức chỉ hôn cho Trường Cung,A Khởi, Quận

Vương nhà ngươi, sắp cưới Lâu thất nữ làm vợ rồi."



Nàng ta buồn

bã cười một tiếng, khổ sở nói với Trương Khởi: "Ngươi thông minh vậy,

ngàn phòng vạn phòng ta, nhất định không nghĩ tới, lấy Quận Vương nhà

ngươi, lại là một quý nữ Tiên Ti ngươi chưa từng gặp?" Nàng ta lui về

phía sau ra một bước, đau khổ, tuyệt vọng nói: "Xong rồi, ta và ngươi

đều xong rồi. Ta không gả được cho Hiếu Quán, Trương thị ngươi cũng sắp

bị đuổi ra khỏi cửa, ngươi và ta cãi lâu như vậy, nhất định không ngờ sẽ là kết quả như vậy chứ?"



Nàng ta vô hồn cười một tiếng, cũng

không để ý tới Trương Khởi còn ngây người như phỗng, xoay người, lảo đảo đi ra ngoài. Tứ tỳ thấy thế, vội vàng đuổi theo đỡ nàng, lúc này A Lục

vội vàng chạy tới, lo lắng kêu: "A Khởi?"



Nghe được âm thanh của

nàng ấy, Trương Khởi quay đầu lại. Đối diện gương mặt lơ sợ của A Lục,

Trương Khởi lại có vẻ cực kỳ trấn định thong dong, nàng cười cười với A

Lục, bình tĩnh nói: "Không cần lo lắng cho ta. . . . Chàng ấy sẽ không

thế, cõi đời này, vẫn chưa có người nào có thể buộc Cao Trường Cung

thành thân, cho dù là Thái hậu cũng không thể"