Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 132 : Ai?

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


"Nhưng A Khởi" A Lục vội vàng nói: "Họ đều nói, Lâu thất nữ đó rất xấu rất xấu "



Trương Khởi ngăn A Lục đang lo lắng không dứt lại, trong ánh sáng mờ mờ, hai

tròng mắt của nàng hết sức rõ ràng yên tĩnh, "A Lục, ngươi tin tưởng

không? Nếu như Cao Trường Cung nhất định phải lấy vợ, ta tình nguyện hắn cưới Lâu thất nữ này."



Nàng gạt một cành liễu, vừa vung nhẹ, vừa nở nụ cười, chậm rãi nói: "Người trong thiên hạ đều biết, Lâu thất nữ

này sẽ không đối xử ta tử tế. . . . . Chỉ có gặp gỡ chủ mẫu như vậy,

chàng ấy mới lại cam tâm tình nguyện an bài tốt tất cả cho ta, để cho ta rời xa chàng cũng có thể chết già."



Nàng vẫn tin chắc, chỉ cần

Lan Lăng Vương cam tâm tình nguyện che chở nàng, hắn nhất định có thể

làm được tốt nhất. Dù từ đất Tề về nước Trần có xa xôi hơn, nhưng có hắc giáp vệ của hắn hộ tống suốt đường, thì làm gì có ai không có mắt dám

quầy rầy chứ?



Dĩ nhiên, đây là kế sách tệ nhất. Vì dù ẩn cư ở

Trần, thì có bao nhiêu đất lành chứa được nàng? Nàng vẫn phải đánh cuộc

một phen, nàng còn có cơ hội đánh cuộc một lần.



Khi hai chủ tớ

nói chuyện, thì Phương lão quản sự sải bước đi đến, ông đi tới trước

người Trương Khởi, thi lễ với nàng một cái xong, mới nghiêm túc nói:

"Trương cơ xin chớ hốt hoảng, tất cả sao không chờ Quận Vương trở về rồi nói?" Bên ngoài ồn ào quá sức, người người đều nói Thái hậu và Lâu thị

sẽ đuổi Trương cơ đi, nên ông thấy mình phải làm gì đó.



Trương Khởi gật đầu, dịu dàng nói: "Uh, ta không hoảng loạn."



Phương lão quản sự ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nhìn thấy trên mặt của nàng,

thật không có chút hốt hoảng, không khỏi nghĩ đến Trịnh Du vội vàng hấp

tấp rời đi lúc nãy, trong bụng thầm than một tiếng, nghĩ ngợi: thế gia

ngàn năm, dù là một người con gái riêng, cũng thắng được mấy quý nữ nhà

giàu mới nổi, nghe được Trương Khởi trả lời, Phương lão quản sự mới yên

lòng đi ra. Phủ Lan Lăng vương, lại khôi phục yên tĩnh.



Bên ngoài vẫn là tiếng trống mơ hồ.



Theo A Lục nghe được, tiếng trống kia, cũng chỉ là mừng Lan Lăng Vương đánh

thắng một trận chiến nhỏ, trong chiến dịch đó, hắn đuổi được 5000 lính

Chu xâm phạm biên giới.



Vốn thắng trận này không coi là cái gì,

nhưng không biết là Thái hậu hay bệ hạ bày mưu đặt kế, những sứ giả nhắn tin thắng trận lại khua chiêng gõ trống cả đường, hận không thể cho

người cả Nghiệp thành đều biết. Lan Lăng Vương nhờ vào tài nghệ giỏi

giang, nên vẫn rất được người hồng lâu yêu thích nên khi tin chiến thắng truyền đến thì tất cả người trong hồng lâu, tất cả đều ra múa mừng hắn, hai bên đường phố đều có, khiến cả Nghiệp thành đều náo nhiệt lên.



Lắng nghe bên ngoài vẫn còn đang truyền tới tiếng trống, Trương Khởi âm thầm suy nghĩ: xem ra hoàng tộc Cao thị, là chuẩn bị hết sức nâng Lan Lăng

Vương lên rồi.



Bên ngoài trống nhạc tề tụ, nhưng Lan Lăng Vương


Vừa nói, hắn vừa từ từ cởi áo, "Ngươi cũng đi ra ngoài đi, nhớ canh kỹ nơi

này, sau nửa canh giờ, theo kế hoạch dẫn những người đó tới đây"



"Vâng"



"Còn nữa, ta sợ đau, một kiếm kia do ngươi ra tay đi, nhớ dứt khoát một

chút, đừng làm cho thi thể ta rơi vào trong tay người ngoài. Đừng để cho ta mất mạng, lại hư đại sự của bệ hạ."



". . . . . . Vâng"



Nghe được âm thanh hắn có chút nghẹn ngào, thiếu niên bên người xoay đầu

lại, hắn hung ác trợn mắt nhìn hắn ta một cái, mắng: "Lau khô nước mắt,

mau rời đi" hai người cũng không có chú ý tới, Trương Khởi trên giường

lặng lẽ động đậy.



"Vâng"



Thiếu niên phía sau mạnh mẽ lau lệ, cắn răng một cái liền thối lui ra khỏi cửa phòng.



Đóng cửa phòng, thiếu niên không nhịn được, hốc mắt lại đỏ hồng rồi.



Khi thân thể của hắn chuyển một cái, muốn quay lại, thì gáy của hắn liền bị đau nhức, không đợi thiếu niên này rơi xuống đất, đã có người ôm hắn

kéo ra.



Trong phòng, thiếu niên đứng bên cạnh Trương Khởi, vừa

cởi áo, vừa nhn mỹ nhân ngủ say trên giường. Nghe bên ngoài đột nhiên

vang lên tiếng trống, thiếu niên khàn khàn nói: "Nương nương. . . . . Nô chỉ là một hoạn quan, kính xin nương nương chớ nên ghi hận"



Nói tới đây, hắn liền ném đi xiêm áo, cúi người xuống, bắt đầu đưa tay cởi áo ngoài của Trương Khởi.



Đang lúc này, hắn nhạy cảm phát hiện, sau lưng có chút khác thường.



"Ai?"



Chữ này mới phun tới một nửa, phía sau cổ thiếu niên liền đau nhức kịch

liệt. Cặp mắt hắn tối sầm lại, phủ phục một tiếng ngã trên mặt đất.



Thiếu niên ngã xuống, liền có hai người đi ra, bọn họ kéo thiếu niên ra ngoài xong, liền đóng cửa phòng lần nữ. Chỉ chừa lại một thanh niên tuấn mỹ

áo trắng nhẹ nhàng, và Trương Khởi không nhúc nhích trên người.



Thanh niên tuấn mỹ ngồi trên giường, hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má

trắng mịn của Trương Khởi, mơn trớn lông mày nàng, mơn trớn mắt của

nàng, phủ đến bờ môi nàng thì hắn đột nhiên cười nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: "A Khởi, chớ giả bộ, dược hiệu của mê hương, người của ta đã giúp

muội giải rồi, muội mở mắt ra đi."



Là âm thanh của Tiêu Mạc.