Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 133 :

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Trương Khởi mở mắt ra.



Dưới ánh nến vàng nhạt, đôi con ngươi của Tiêu Mạc sáng ngời như sao.



Hắn lẳng lặng nhìn nàng, môi hơi vểnh lên, nụ cười thâm thúy khó lường.



Không biết vì sao, tâm Trương Khởi như bị treo lên, nàng thì thào gọi: "Ca..."



Một chữ này vừa gọi ra, đột nhiên Tiêu Mạc bật cười, ngón tay thon dài của

hắn dao động quanh cánh môi Trương Khởi. Cảm giác được sự mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến, yết hầu hắn run lên, giọng nói có chút khàn khàn:

"A Khởi, chiêu này vô dụng đối với ta. Ta đã sớm nói, cho dù là huynh

muội thì sao chứ? Trên đời có những chuyện còn hoang đường hơn nữa kìa."



Nói tới đây, ánh mắt của hắn dời đi, tay phải xốc tấm chăn gấm đang phủ trên người nàng lên.



Trương Khởi bị ôm ra khỏi ổ chăn, chỉ còn sót lại bộ áo trong màu hồng nhạt,

da thịt trắng như tuyết ẩn dưới lớp áo hồng nhạt càng thêm nổi bật, sáng chói như châu ngọc.



Ngón tay Tiêu Mạc dời xuống chỗ cổ áo. Cảm giác được hô hấp của hắn trở nên dồn dập, Trương Khởi run giọng nói: "Ca..."



Tiêu Mạc nhìn không chớp mắt vào cái cổ trắng ngần của nàng, nghe thấy nàng

gọi nhỏ, hắn khách khí cười, cúi đầu nói: "A Khởi, vô dụng thôi, ở Kiến

Khang ta chưa từng xuống tay, luôn khiến ta hối hận cho đến hôm nay."



Nói tới đây, hắn đứng lên.



Thấy hắn chậm rãi cởi ngoại bào ra, Trương Khởi run giọng nói: "Tiêu Mạc, ta sẽ kêu, ta thực sự sẽ kêu."



Tiêu Mạc cười như không cười nhìn thoáng qua nàng, chậm rãi nó: "Kêu đi...

Ngươi xuất hiện ở nơi hồng lâu thế này, vốn đã không giải thích được

rồi. Kêu mọi người tới chứng kiến cũng tốt, ta chờ thêm mấy canh giờ,

trở vể Tiêu phủ lại viên phòng cũng được."



Lời này vừa ra, Trương Khởi bịt chặt miệng, nàng tuyệt vọng nhìn hắn, càng không ngừng run rẩy...



Thấy Trương Khởi khẩn trương như thế, Tiêu Mạc ôn nhu nói: "A Khởi, sao

không thả lỏng, giao hết mọi chuyện cho ta?" Nói tới đây, hắn cởi xiêm y xuống, lộ ra thân hình hơi trắng và gầy, chậm rãi nghiêng người, phủ

lên người nàng...



Thân thể ấm áp của hắn phủ lên trên người,

Trương Khởi không thể tiếp tục khống chế lệ rơi đầy mặt. Mê hương này

mặc dù đã giải đi hơn phân nửa, nhưng vẫn còn sót lại chút tàn dư, đủ để làm toàn thân nhức mỏi.



Nàng chỉ có thể nằm như vậy, chỉ có thể bị động như vậy, mặc cho người khác xử trí.



Cảm thấy thân thể nóng bỏng của phái nam ở trên người, cảm giác được hô hấp của hắn phả lên trên cần cổ của mình, Trương Khởi không kìm chế được mà run rẩy. Bất tri bất giác, nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu nhìn lên nóc

phòng, Trương Khởi thì thào nói: "Ca....... Bệ hạ muốn động vào ta,

huynh nửa đường chặn lại, sẽ không bị ảnh hưởng gì sao?"


thán." Vừa dứt lời, môi của hắn đã đặt lên trên đó.



Cánh môi ấm

áp đặt lên chỗ tư mật khiến người ta thẹn thùng, Trương Khởi khẽ hô lên

một tiếng, nàng kìm lòng không đặng vươn tay đẩy đầu của hắn ra.



Dùng sức đẩy hắn, nhưng khi nhìn vào ánh mắt tĩnh mịch mà ửng hồng kia, Trương Khởi liền quay đầu sang không dám nhìn nữa.



"Đừng sợ......." Tiêu Mạc cười thật thấp rồi dịu dàng nói: "Ngươi sẽ thích"

nói tới đây liền cúi đầu xuống, theo động tác liếm láp của hắn, thân thể trắng trẻo, non mềm của Trương Khởi không tự chủ liền uốn éo. Nàng đem

quả đấm nhét vào trong miệng, không cách nào kìm chế được nghẹn ngào.



... ... Tại sao hắn có thể dịu dàng đến như vậy? Phụ nhân vốn bẩn thỉu, hèn mọn mà nàng lại càng thêm bẩn thỉu. Hắn có thể nào tuyệt không ghét bỏ, lại dịu dàng với nàng như vậy chứ?



Nàng ái mộ Cao Trường Cung,

nhưng cũng biết, mình ở trước mặt hắn vô cùng hèn mọn. Cho tới nay, đều

là nàng hao hết hơi sức, dùng hết biện pháp mới chiếm được sủng ái của

hắn. Cho dù như thế, cho đến hôm nay, hắn vẫn chưa từng nhìn thẳng vào

mắt nàng, chưa từng thật lòng tiếp nạp nàng, chưa từng đặt nàng vào vị

trí giống với Trịnh Du .



Nàng cũng rất chán ghét bản thân mình, nếu như nàng không phải con gái riêng, thì cũng sẽ không có nhiều khó khăn đến vậy.



Hắn sao có thể dịu dàng với nàng chứ? Khó khăn nhất từ ngàn đời nay vẫn là

cái chết, lại được hắn đối xử dịu dàng như thế , nàng còn kiên trinh

sao?



... ...



Nghe Trương Khởi đè nén tiếng khóc, cảm thấy

nàng đã không kháng cự nữa. Tiêu Mạc nằm ở dưới người nàng liếm láp ,

không tự chủ mà nhếch nhếch khóe môi.



Hắn lần nữa lại bao phủ lên trên người của nàng.



Hắn mở rộng hai chân nàng ra.



Sau đó liền đưa Ngọc Trụ đã sớm cứng rắn đến phát đau của mình nặng nề chen vào, bất luận là hắn, hay còn là Trương Khởi, đều phát ra một tiếng ẩn

nhẫn, tựa như khóc tựa như cười hừ nhẹ, hắn đã có được nàng



...

... Tất cả đều kết thúc, đã từng khổ khổ giãy giụa, nghìn trùng xa cách, từng bước bố trí, khắp nơi bức tiến cũng đã kết thúc.



Từ đó về

sau, nàng và Lan Lăng Vương, chỉ có thể đứng ở hai bờ sông nhìn nhau mà

thôi? Hắn sẽ cưới Trịnh thị của hắn, còn mình thì không có binh quyền

cường thế che chở, từ đây phải lang bạc kỳ hồ.