Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 134 : Trở lại

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Một hồi lâu sau, mây mưa đều dừng lại.



Tiêu Mạc không nhúc nhích nằm ở trên người Trương Khởi, dưới ánh nến, nhìn

mỹ nhân đổ mồ hôi dầm dề, nhẹ nhàng hôn nàng một cái, dịu dàng nói: "A

Khởi, về sau chúng ta hảo hảo mà sống qua ngày thôi."



Lúc này Trương Khởi mới mở mắt ra.



Nhưng chỉ qua một cái chớp mắt, mới vừa rồi còn triền miên nhộn nhạo, nay đã

bị nước mắt chan hòa bay biến hết. Bây giờ nàng nhìn hắn bằng ánh mắt

lành lạnh mà yên tĩnh.



Thấy ánh mắt của nàng như vậy, Tiêu Mạc bỗng chốc ngẩn ngơ.



Rũ mắt xuống, Trương Khởi vô lực, nói nhỏ: "A Mạc, lúc này nên dẫn ta rời

đi thôi." Nàng nhắm hai mắt lại nói tiếp: "Ta còn chưa muốn chết."



Nếu ở hồng lâu này, bị người ta phát hiện quần áo nàng không ngay ngắn cùng người khác ở chung một chỗ, lại phải đối mặt với kỹ nữ hồng lâu Vương thị chỉ sợ có một con đường chết mà thôi.



Tiêu Mạc yên lặng nhìn nàng, một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "Được, ta dẫn ngươi rời đi." Âm

thanh của hắn có chút trầm, vì đây không phải ý mà hắn muốn. Hắn vốn

muốn nhân cơ hội này, danh chính ngôn thuận biến nàng thành nữ nhân của

mình.



Nhưng, giờ phút này thấy nàng cầu xin như vậy, hắn lại không khỏi mềm lòng.



Lấy được câu trả lời của Tiêu Mạc, Trương Khởi khẽ mỉm cười, nàng khẽ đẩy hắn ra, khàn giọng nói: "Ta muốn mặc xiêm y."



"Ta giúp nàng."



Ôm lấy nàng, dịu dàng giúp nàng mặc xiêm y chỉnh tề, hai khắc sau, Tiêu

Mạc ôm Trương Khởi lặng yên không một tiếng động ra khỏi hồng lâu.



Một chiếc xe ngựa chở nàng lao vào trong bóng tối.



Ôm chặt Trương Khởi, ở trong xe ngựa Tiêu Mạc hài lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhỏ giọng gọi: "A Khởi."



"Ân."



"Ta sẽ bố trí cho ngươi ở một tiểu viện nhỏ. Đợi ta bố trí chuẩn bị xong liền tới đón ngươi về Phủ Thượng Thư ."



Hắn rất sợ nàng lại suy nghĩ lung tung nên liền nghiêm túc cam kết: "Chậm

nhất là năm ngày, ta sẽ khiến ngươi quang minh chính đại ở bên cạnh ta,

trở thành thê tử của ta."



Hắn nắm cổ tay của nàng, ánh mắt dịu dàng như nước: "A Khởi, ta chỉ muốn ngươi, chỉ muốn một mình ngươi mà thôi."



Trương Khởi từ từ ngẩng đầu lên.



Cũng không biết thế nào, Tiêu Mạc lại cảm giác, sau khi hoan ái ánh mắt của nàng với mình cực kỳ trong sáng, lành lạnh.



Lúc này cũng vậy, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng này nhìn Tiêu Mạc, một hồi lâu sau, mới nhỏ giọng nói: "Được."



Xe ngựa chạy nhanh một lát đã đến tiểu viện.
... ...



Thật đáng tiếc, cho một tuyệt đại mỹ nhân như thế .



Lời đồn như mây bay đầy trời, giống như gió xuân thổi suốt đêm, trong một ngày liền bay khắp Nghiệp thành.



Sau khi lời đồn này được truyền ra, Lâu thất nữ rất hoảng loạn, không chỉ

là nàng, mà cả gia tộc Lâu thị cũng đứng ngồi không yên rồi. Dĩ nhiên,

hiện tại này sự thật còn bị che phủ, còn không ngừng ảnh hưởng đến Thái

hậu trong cung.



Gần tối Lâu thất nữ vội vàng lên xe ngựa, cùng với lão tộc, đi tới phủ Lan Lăng Vương.



Bọn họ gặp được Lan Lăng Vương.



Trên người vẫn còn mặc áo giáp, hình như vừa từ chiến trường trở lại, lại

không hề thay đổi xiêm y, chỉ mới mấy canh giờ không thấy, nhưng có vẻ

cực kỳ gầy gò.



Chẳng những gầy gò, bóng lưng thẳng tắp kia lại mang cho người khác cảm giác nặng nề cô độc.



Chỉ là mấy canh giờ không thấy, Lâu thất nữ nhìn hắn, đột nhiên lại thấy sợ.



Thật may là, lão tộc là một chững chạc. Hắn ta thi lễ với Lan Lăng Quận

Vương xong, cũng không đợi hắn hỏi thăm, liền nghiêm túc nói: "Trường

Cung, chuyện Trương thị mất tích không hề có liên quan đến Lâu thị

chúng ta. Mặc dù trong tộc là có người mang tâm tư này, nhưng họ vẫn

chưa kịp ra tay." Hắn giơ tay lên, nghiêm túc thề nói: "Lời này của ta

nếu là có gì dối trá, thì sẽ bị sấm sét bổ đầu."



Lời thề này lập ra vo cùng nặng.



Ở nơi này hầu hết đều tin theo Phật giáo, tin vào thuyết luân hồi, không

nghi ngờ thế đạo, vì thế lời thề này của tộc lão rất có tình thuyết

phục.



Cảm thấy Lan Lăng Vương nhìn mình, với thói quen ngang

ngược kiêu ngạo thành tính Lâu thất nữ cũng đi lên trước, nàng cúi đầu, lần đầu tiên tựa như đứa bé hèn nhát mà nói: "Ta không có, thật sự

không có", rồi nàng ta ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói tiếp: "Ta cũng có

thể thề."



Đang lúc ấy thì, một hồi tiếng xe ngựa dồn dập truyền

đến, rồi vội vã dừng lại, Trịnh Du nhảy xuống, vội vàng chạy đến trước

mặt Lan Lăng Vương, nói: "Hiếu Quán, ngươi đừng sợ, nhà ta cũng đã phái

người đi ra ngoài hỏi thăm rồi. Chậm nhất là ngày mai sẽ có tin tức

thôi."



Nàng đi lên phía trước, ân cần quan sát vẻ mặt cô đơn tiều tụy của hắn, dịu dàng nhỏ giọng nói: "Đừng như vậy....... ngươi cũng

mệt muốn chết rồi mình, không chỉ có ta, mà nếu A Khởi biết, cũng sẽ đau lòng."



Giọng nói của nàng, muốn có bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu, nét mặt của nàng, càng thể hiện rõ vẻ quan tâm khiến người khác

không thể không cảm động.