Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 136 : Mang thai

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Lấy được lời hứa hẹn

của Thái hậu, Trương Khởi vô cùng mừng rỡ, nàng nhanh chóng ngẩng đầu

lên, nước mắt lưng tròng nhìn Thái hậu, nụ cười trên mặt nở rộ, vẻ mặt

thể hiện cảm kích vô tận. Lại nặng nề hành lễ thêm một lần nữa, lúc này

Trương Khởi mới nức nở nói: "Tạ Thái hậu ban ân."



Ai cũng có thể nghe được, lời này của nàng xuất phát thật tâm thật lòng.



Lâu Thái hậu cúi đầu, ảm đạm nhìn ánh mặt trời ở bên trong, nét mặt của bà

vẫn còn thoáng kinh ngạc. Bà cứ tưởng rằng, tự động cầu xin rời khỏi

đây, Trương Khởi cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ, nhưng bây giờ nhìn nàng như vậy, hẳn là vui mừng vô hạn?



Đột nhiên, trong lòng Lâu Thái hậu lại dâng lên một niềm thương hại, bà thở dài nói: "Cái người này. Người đâu tới đây...."



"Vâng."



Gọi hai thị vệ đến, Lâu Thái hậu vừa vê Phật châu, vừa chậm rãi nói:

"Thưởng cho Trương thị 400 khối vàng, Lâu Tề, ngươi mang theo năm trăm

người, đưa Trương thị bình an đến nước Trần ."



Lâu Thái hậu phân phó tới đây, lại thấy Trương Khởi nặng nề cúi đầu cảm tạ, rơi nước mắt

nói: "Thiếp còn có một tỳ nữ, tên gọi A Lục, hiện đang ở phủ Lan Lăng

vương......."



Đứa nhỏ này, là thật tâm muốn rời đi rồi.



Lâu Thái hậu gật đầu nói: "Đi mang A Lục tới đây."



Trương Khởi cắn răng có chút xấu hổ cúi đầu mà nói tiếp: "Thiếp từ nước Trần

tới đây, dẫn theo mười mấy khối vàng, cũng giấu ở trong vương phủ. Vì

giấu rất kín đáo, thiếp có thể mang cả đi hay không?" Vì quá gấp, nên

không nói được .



Không nghĩ tới nàng sẽ nói những lời này, Lâu

Thái hậu xoay đầu lại, dưới ánh sáng yếu ớt ở bên trong, bà chòng chọc

nhìn vào Trương Khởi, thấy được ánh mắt vô cùng sáng của nàng cùng với

vẻ mặt vô cùng thản nhiên, không khỏi lắc đầu cười nói: "Đứa bé này,

nguyên lai cũng là người chính trực."



Nàng đi theo Lan Lăng Vương lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, có chút vàng bạc cũng là chuyện tất nhiên.



Nghĩ tới đây, Thái hậu liền nói: "Đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ cũng không cần thiết. Lâu Tề, ngươi nói Lan Lăng Vương đưa lên 300 lượng

vàng đến đây, để bù đắp cho Trương thị."



"Vâng."



"Trương thị, ngươi theo Lâu Tề lui xuống trước đi."


hiện, nơi đó có rất nhiều mỹ nhân, nơi đó cũng sẽ có những bông hoa bình thường dịu dàng như ta."



Nàng thật thấp cười một tiếng, khẽ hôn

lên môi hắn, nói tiếp: "Thật đấy, nữ nhân đều giống nhau cả, ngươi sẽ

rất nhanh buông tha thôi." Nàng ở cùng với hắn thì mặc kệ nàng có giãy

giụa như thế nào, hắn chỉ thờ ơ lạnh nhạt . Mặc kệ nàng khát vọng có thể cùng đứng sóng vai với hắn cỡ nào, có thể danh chính ngôn thuận đứng

ở bên cạnh hắn, thì hắn cũng chỉ lẳng lặng mà nhìn.



... ... Hắn, thật ra chưa từng khắc ghi nàng vào trong lòng không phảo sao? Cho nên, mấy ngày sau khi nàng mất tích hắn có thể bình tĩnh mà nói với Thái hậu việc chưaó từng nghĩ tới sẽ lấy nàng làm thê.



Nếu như nàng để cho hắn rối loạn, hắn sẽ không bình tĩnh, cũng sẽ không khẳng định như vậy.



Hắn, chỉ vì không có gặp qua nhiều nữ nhân mà thôi. Sau này nếu có nhiều kinh nghiệm hắn cũng sẽ quên nàng thôi.



Nghĩ tới đây, Trương Khởi cười thật thấp, nàng đột nhiên dùng sức rút tay ra, cũng không quay đầu lại đi tới sau lưng Lâu Tề.



Nàng đứng ở sau lưng Lâu Tề, da trắng như ngọc, trong suốt như vẽ, giống như sao sáng trên trời cũng bị nàng che mờ, mọi tinh hoa trong trời đất này tập trung lên người nàng tạo thành một dung nhan tuyệt thế.



Rõ ràng gần như vậy, gần như vậy nhưng cho tới bây giờ Cao Trường Cung lại cảm thấy nàng xa mình đến thế.



Xa đến nỗi bản thân hắn có cố gắng vươn ra cũng không kịp, nàng sẽ không

bao giờ quay đầu lại liếc hắn nữa, xa đến mức tưởng như lúc nào nàng

cũng có thể sẽ tan biến đi dưới ánh mặt trời, xa đến mức chỉ cần hắn

chớp mắt một cái , nàng sẽ hoàn toàn biến mất trong cuộc đời của hắn,

không bao giờ có thể tìm ra, không thể nhận ra.......



Chưa từng có lúc nào, hắn cảm nhận rõ ràng như lúc này, rằng hắn đã thật sự mất nàng, thật sự mất nàng rồi.



Nàng sẽ không bao giờ ở trước mặt hắn uyển chuyển cầu xin yêu thương, sẽ

không bao giờ thể hiện sự mềm mại đáng yêu, sẽ không bao giờ đỏ mặt mà

nói với mọi người , nàng phải làm chính thê của hắn.



Hắn mất đi nàng



Thì ra là, không cần hắn cho vàng thì nàng cũng muốn trở lại cố thổ, thì ra là, hắn chưa bao giờ hoàn toàn có được nàng, chỉ cần nguyện ý, nàng lúc nào cũng có thể sẽ rời đi. Mà hắn, lại không ngăn được nàng, không bảo

hộ được nàng, trong lòng của nàng, tất cả quý trọng của hắn cũng chỉ

được xem là dục vọng. Đổi bất kỳ một cô gái nào, cho dù là kỹ nữ trong

hồng lâu, cũng có thể thay thế được nàng. Chìm đắm trong suy nghĩ của

chính mình Lan Lăng Vương đột nhiên lui về phía sau ra một bước, gian

nan nơi sa trường, bởi vì nóng lòng muốn trở về gặp nàng, mà không kịp

chờ đợi hoàn thành nhiệm vụ bệ hạ, mệt mỏi chồng chất, mấy ngày mấy đêm

không ngừng tìm kiếm cùng lo lắng, sợ hãi tất cả đều ập đến trong thời

gian ngắn. Hắn vươn tay vừa muốn bắt lấy Trương Khởi lần nữa nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm. Thân thể của hắn từ từ mềm nhũn ngã xuống đất,

nhưng trong ý thức sau cùng của hắn lại cảm nhận rất rõ ràng, Trương

Khởi chưa từng quay đầu lại, nàng chẳng những chưa từng quay đầu lại,

còn nói với Lâu Tề một câu gì đó, rồi vung tay áo lên bước nhanh đi theo Lâu Tề rời đi....Cũng không quay đầu lại nhìn hắn mà đã rời đi.