Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 137 : Giữ người

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Bên này Lan Lăng Vương té xỉu trên đất, bên kia đã có thái giám đem chuyện xảy ra ở cửa cung bẩm báo lên cho Thái hậu.



Nghe xong, Thái hậu liền cau mày lại.



Bà biết Trường Cung rất quan tâm đến phụ nhân kia, nhưng bà lại không

biết hắn đã ngập sâu đến như vậy, nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, Lâu

Thái hậu nhẹ giọng nói: "Người đâu, tới đây."



"Vâng."



"Tăng thêm 500 quân sĩ, đi đến chùa Ngô Vân bảo vệ, ngay cả con muỗi cũng không cho bay vào."



"Vâng."



Suy nghĩ một chút, bà lại ra lệnh: "Mang thêm hai trăm lượng vàng cho

Lâu Tề, để cho hắn tối hôm nay lập tức lên đường, mang phụ nhân kia

theo."



"Dạ ......chùa Ngô Vân thì?"



"Nghiêm cẩn đề phòng"



Thái giám này lập tức hiểu ý của Thái hậu, lập tức nghiêm nghị lên tiếng: "Vâng."



Thái hậu đang ở chỗ này hạ lệnh thì trong vương phủ, Lan Lăng Vương từ

từ mở mắt ra . Đám người Trịnh Du đang vây quanh hắn, hỏi đại phu bệnh

tình của hắn.



Hắn từ từ quay đầu đi.



Nhìn thấy hắn tỉnh lại, Trịnh Du liền mừng rỡ, đi tới, nói với Lan Lăng Vương: "Trường Cung, ngươi đã tỉnh rồi?"



Lan Lăng Vương liền liếc nàng một cái, mệt mỏi nhắm hai mắt lại: "Trở về đi." Giọng,của hắn vừa trầm thấp vừa nhỏ: "Trở về đi thôi, ta muốn yên

lặng một chút."



"Được, chúng ta trở về."



Đuổi đám quý nữ đi, bảo đại phu ra về, Lan Lăng Vương liền nói: "Gọi Phương lão tới đây."



"Vâng."



Không bao lâu, Phương lão lập tức đi vào.



Lan Lăng Vương nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Truyền thủ lệnh của ta,

sai Dương Thành mang theo 600 tư quân, xông vào chùa Ngô Vân, mang phụ

nhân kia về vương phủ"



Mệnh lệnh này vừa ra, một lát sau Phương lão mới phản ứng được, ông lo

lắng nói: "Nhưng thưa Quận Vương, chỗ Thái hậu thì làm thế nào?"



Lan Lăng Vương cười lạnh một tiếng, rồi khàn giọng nói: "Thái hậu, thật


Lâu Thái hậu vụt đứng lên, bà đưa tay ra chỉ vào hắn. tức giận một lát mới đột nhiên kêu lên: “Người đâu, tới đây.”



“Dạ.”



“Mang ra ngoài, mang ra ngoài.”



“Không cần.” Lan Lăng Vương cũng lập tức đứng lên, hắn xoay người bước

đi, vừa đi được mấy bước, Lan Lăng Vương liền quay đầu lại, hắn nhìn

thẳng vào Lâu Thái hậu, trầm thấp nói: “Bà nội, Hoàng thượng thừa dịp ta xuất chinh, định bắt phụ nhân của ta… Chuyện hoang dâm như vậy, nếu như lưu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ bất lợi với Bệ hạ?”



Cái gì?



Lâu Thái hậu chợt ngẩng đầu lên, căm tức nhìn vào gương mặt luôn luôn

trung hậu, luôn luôn gặp chuyện liền nhượng bộ kia của Tôn nhi. Lan Lăng Vương nhìn mặt của Thái hậu đã tức giận đến xanh mét liền khàn khàn

nói: “Nam tử hán đại trượng phu, ngay cả phụ nhân của mình cũng không

che chở, bảo vệ được, còn xứng là người sao? Bà nội, Tôn nhi chỉ biết,

thân là tướng sĩ, khi xuất chinh đều sẽ để vợ con ở nhà… Nếu vừa ra từ

chiến trường trở về, vợ con liền bị người khác âm mưu chiếm đoạt mất,

thì Tề quốc mênh mông này chỉ sợ là không còn người dám thủ nhà vệ quốc

nữa rồi.”



Hắn lại dám uy hiếp bà, hắn thế nhưng lại dám uy hiếp bà.



Lâu Thái hậu giận đến mặt mũi trắng bệch, chỉ chỉ tay, tay kia của bà

run rẩy không thôi, cũng là nửa ngày nói không ra một chữ, đối mặt với

sự tức giận của Thái hậu, Lan Lăng Vương ngược lại vô cùng trầm tĩnh.

Hắn lại trầm giọng nói: “Bà nội, Trường Cung trung hậu, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc… Ngài thường nói, con cháu của Cao thị luôn đội trời

đạp đất, Tôn nhi tuy bất tài, nhưng cũng không dám quá mức vô năng.”



Nói tới đây, hắn liền nhanh chân bước ra.



Mới ra đến cửa cung, một chiếc xe ngựa liền xông tới trước mặt.



Màn xe ngựa được vén lên, người đó chính là Trịnh Du. Nàng vội vàng gọi: “Trường Cung…”



Ngẩng đầu ân cần nhìn hắn, Trịnh Du đau lòng nói: “Có phải ngươi cả đêm

không ngủ hay không? Mắt cũng đỏ ngầu lên rồi?” Rõ ràng trong mắt của

nàng cũng đang giăng đầy tia máu.



Trong lòng Lan Lăng Vương có việc, lập tức không nhịn được liếc nàng một cái, cũng không nói câu nào, nghiêm mặt lại, chân liền giục ngựa vọt

đi.



Nhìn hắn vội vàng rời đi, nụ cười trên mặt Trịnh Du liền cứng ngắc lại.

Nàng cúi đầu, lặng lẽ dùng tay áo lau lau khóe mắt, không cho nước mắt

trào ra.



Vừa vào trong phủ, Lan Lăng Vương liền gấp gáp hỏi Phương lão đang ra

nghênh đón: “Như thế nào? Hai cửa thành Đông, Nam tối hôm qua có dị động gì không?”