Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 138 :

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Phương lão cung kính

trả lời: "Dạ, tối hôm qua sau khi cửa thành đóng lại, chưa tới một canh

giờ, liền có mấy người trên một chiếc xe ngựa vội vàng chạy về cửa thành phía Đông"



Lan Lăng Vương liền hiểu ra.



Hắn lập tức ra

lệnh: "Nhanh chóng gởi thư bồ câu đến mười quân doanh ở Đông, Nam, toàn

thể xuất động, ai có thể vì ta cản được phụ nhân kia, Cao Trường Cung

liền thưởng cho người đó hai mươi lượng"



"Dạ"



Hắn nhảy

người lên ngựa, lại tiếp tục ra lệnh: "Bọn họ tối hôm qua cuối giờ Dậu

ra thành, đến bây giờ đã bảy canh giờ, chắc đã trắng đêm chưa từng nghỉ

ngơi, hành trình sẽ không vượt qua một trăm năm mươi dặm. Từ cửa Thành

phía Đông đến Kiến Khang lớn nhỏ tổng cộng có bảy con đường, chúng ta

phải bố trí người trên tất cả những con đường nơi đó."



"Dạ"



Lan Lăng Vương nói xong liền phi ngựa về thẳng hướng Đông, trong bụng thầm

nghĩ: mười doanh ở Đông Nam , cũng bố trí ở cách Nghiệp thành từ ba đến

năm trăm dặm. Theo tính toán, chậm nhất là ba ngày, sẽ gặp có tin

tức tốt truyền đến.



Lúc này trời đã sáng choang, phủ Lan Lăng

Vương không kiêng kỵ cưỡi ngựa đi như bay ở bên trong Nghiệp Thành,

trong thời gian ngắn thu hút không ít ánh nhìn của dân chúng.



Bên ngoài Vương phủ, xe ngựa của Trịnh Du lẳng lặng dừng ở đó, nhìn Hắc

Giáp Vệ ra vào cửa phủ không ngừng, mặt của nàng nhanh chóng trầm xuống.



... ... Tại sao ngày vui của nàng ta luôn ngắn chẳng tày gang như vậy?



Trong nháy mắt, nàng liền thấy Lan Lăng Vương lao ra khỏi phủ, Trịnh Du vừa

muốn lên tiếng gọi, miệng vừa mở, hắn đã như gió lốc lao vút ra, làm gì

còn có tinh thần mà để ý tới người khác?



Vừa ra khỏi cửa thành phía Đông, Lan Lăng Vương liền phóng đến Vệ Doanh Hoàng thất cách đó ba trăm dặm.



Theo tin tức vừa lấy được, tối hôm qua đội hộ tống cưỡi ra khỏi thành không

nhiều lắm. Dưới tình huống này, hoặc là Thái hậu đã ra quyết định thật

nhanh, nửa đường lấy mạng của Trương Khởi, hoặc tìm thêm cớ gì đó qua

loa tắc trách với nhóm người của mình. Dĩ nhiên, làm như vậy nguy hiểm

quá lớn, tỷ lệ không bị hắn và bệ hạ phát hiện quá nhỏ, mà bà cũng sẽ

không làm việc như thế .



Một điểm nữa chính là, bà cho người cầm

thủ tín đưa đến cho nhân vật quan trọng của Vệ Doanh Hoàng thất , hộ

tống Trương Khởi trở về Nam Trần.


Dưới ánh đuốc bập bùng, gương mặt nàng càng thêm tái nhợt, lông mi thật dài

càng không ngừng rung lên. Chóp mũi xinh xắn, tựa như có gì uất ức,

thỉnh thoảng sẽ co lại hai cái.



Chắc nàng mệt muốn chết rồi.



Lan Lăng Vương từ từ giơ tay phải lên .



Trong không khí nghiêm trang, hắn nhỏ giọng ra lệnh: "Tất cả thớt ngựa dùng bao bố buộc lại."



"Vâng."



"Bên trái bên phải, không cần đốt lửa."



"Vâng."



"Toàn thể chậm lại."



"... ... Vâng." Cứ như vậy trắng đêm mà đi, còn phải đi chậm rãi? Chờ đến lúc nào mới có thể trở về đến Nghiệp thành?



Một giấc ngủ này của Trương Khởi, ước chừng khoảng sáu canh giờ. Sau khi

tỉnh lại, nàng cũng lơ mơ trầm trầm, nếu không phải ngủ thiếp đi, thì

lại giùng giằng vọt tới bên đường nôn mửa .



Cho dù như thế, nàng

cũng vẫn chưa nói câu nào với Lan Lăng Vương. Mà Lan Lăng Vương trong

lúc nàng nôn mửa lại lấy khăn tay ra dịu dàng lau môi cho nàng. Mỗi lần

nàng muốn đẩy ra, hắn liền mạnh mẽ khóa lại không cho nàng giãy giụa,

tiếp tục làm xong động tác này. Sau đó, lại nâng nàng lên lưng ngựa lần

nữa .



Cứ như thế, sau mười mấy canh giờ, cũng đến cửa thành phía Nam rồi.



Nhìn đám người qua lại cửa thành không dứt, một thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ giục

ngựa tiến lên, nhỏ giọng hỏi: "Quận Vương, chúng ta cứ như vậy đi vào

sao?"



Ba trăm Hắc Giáp Vệ, cứ như vậy đi vào trong thành, khí thế kia đủ để khắp thành phải xao động. Vì vậy thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ này

mới tiến lên hỏi.



Lan Lăng Vương nhìn chằm chằm phía trước, khóe miệng khẽ nhếch trầm giọng nói: "Đi vào."



"Thái hậu thì sao ạ?"



"Thái hậu năm nay đã nằm hai lần bạo bệnh, không còn sống lâu nữa....... Không cần để ý"



"Vâng"



Theo tiếng trả lời này, 300 Hắc Kỵ binh, tựa như một dòng lũ lớn, trùng trùng điệp điệp đi vào trong Nghiệp thành.......