Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 140 : Nghĩ thông suốt

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Trương Khởi từ từ đem chung trà đặt ở trên bàn, ưu nhã đứng lên, vung vẩy hai tay, xoay người rời đi.



Trịnh Du nghiêm mặt đuổi theo hai bước, đang chuẩn bị châm biếm quát mắng

nàng một câu, không biết nghĩ đến cái gì, rồi lại tự mình trấn định. Chỉ thấy Trịnh Du cười cười, hướng theo bóng lưng Trương Khởi cao giọng

nói: "Ta là không có tư cách, chỉ sợ là cả Nghiệp Thành này, đều đang

đồn rằng sủng cơ của Lan Lăng Vương sắc đẹp cùng ướt át, ở trên sàng

tháp phong tình vạn chủng, cũng không biết, Trường Cung nghe thấy sẽ

nghĩ gì?"



Trương Khởi từ từ quay đầu lại, hai mắt phân rõ trắng

đen, lẳng lặng nghiêng mắt nhìn Trịnh Du: "Đường đường là một Quận

Vương, ngay cả phụ nhân của mình cũng không che chở được, khiến cho

người đời phỉ báng. Hắn trừ cảm thấy nhục nhã, còn có thể như thế nào?"



Vẫn cứ trấn định như thế.



Vẫn cứ nói nói cười cười như thế.



Giống như chuyện đại sự naỳ không hề liên quan đến tính mạng cùng vinh nhục

nàng cả. Chuyện như vậy không hề có liên quan, thờ ơ lạnh nhạt tự nhiên, thấp thoáng có chút giễu cợt, nói chuyện bằng một ngữ điệu đương nhiên

đã hoàn toàn trấn áp Trịnh Du.



Trịnh Du trừng lớn mắt, trong

khoảng thời gian ngắn lại không biết phản bác như thế nào mới đúng. Thấy thế, Trương Khởi cười khinh bỉ, xoay người tránh ra.



Trở lại trong phòng, nhận lấy cháo loãng mà A Lục vừa mang đến, Trương Khởi vừa ăn từng ngụm nhỏ, vừa chau mày lại suy nghĩ.



Thấy nàng vài lần mất hồn, A Lục tò mò hỏi: "A Khởi, ngươi đang nghĩ gì vậy?"



Gọi đến ba tiếng, Trương Khởi mới tỉnh táo lại. Nàng trừng mắt nhìn, theo

phản xạ đáp lại: "Không có gì." Đảo mắt nàng lại khẽ nói: "A Lục, ta

nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể ngồi chờ chết như vậy được." Nàng vĩnh

viễn cũng không cần chờ Trịnh Du thương hại hay bố thí, không cần nàng

ta như chúa tể cao cao tại thượng bố trí cho vận mệnh của mình. Thấy

nàng đã hồi hồn lại, A Lục vô cùng vui mừng, nàng ta không khỏi cười híp cặp mắt nói: Quận Vương trước khi đi ra ngoài còn giao phó không cho

bất luận kẻ nào đến quấy rầy A Khởi. Thật may là nàng thông minh, cố ý

chạy đi nói với Phương lão quản sự, những người khác thì cũng thôi đi,

nhưng Trịnh thị A Du nhất định phải dẫn dụ đến . Không phải A Khởi nhanh như vậy liền khôi phục đấu chí rồi sao ?



Cưỡng ép mình ăn hết

gần nửa chén cháo, Trương Khởi nhìn về phía A Lục, nghiêm túc nói: "Hiện tại ta muốn làm bước đầu tiên, chính là buộc Cao Trường Cung phải thả

ta trở về Trần quốc." Nói tới chỗ này, nàng lại gần A Lục, nhỏ giọng

nói: "Hiện tại ta có hơn bảy trăm hai hoàng kim. Hôm đó Thái hậu cho ta

để lên đường, ta đều giấu ở trong váy áo mang về. Bây giờ ta sẽ nói cho

ngươi biết giấu chỗ giấu hoàng Kim, ngộ nhỡ ta có gì bất tiện, ngươi

phải nhớ kỹ mang vàng này theo."



"Vâng, vâng." A Lục thích nghe nhất là những chuyện có liên quan đến vàng, lập tức mừng đến thấy mi không thấy mắt.



Nhìn thấy dáng vẻ kia của A Lục, Trương Khởi tuy vẫn có chút buồn bực không vui, vẫn không nhịn được mà giương khóe môi lên.



Nàng nâng cằm lên, vừa khuấy cháo trong chén, vừa nói: "Ta nghĩ tới nghĩ

lui, nếu ta để dung mạo như hiện tại , rời khỏi Cao Trường Cung cũng sẽ

không an toàn....... A Lục, sau khi lấy được tự do, trở về Trần, ta sẽ

phá hủy gương mặt này."



Cái gì?
Khởi phục hồi lại tinh thần, nàng nhìn A Lục, dịu dàng cười đáp: "Ta

không sao." Nàng thở ra một hơi, có thể cảm thấy âm thanh vừa rồi quá

mức yếu ớt, liền lại nghiêm túc nói: "Ta không sao."



"Uh, uh, A Khởi, ngươi không cần nói chuyện, đừng nói chuyện."



Trương Khởi cũng thật không nói gì. Nàng dựa vào A Lục, cảm giác thân

thể mảnh mai của mình được truyền thêm sức lực, một lát lâu sau, mới

đưa mắt nhìn những rương lớn hộp nhỏ trong phòng nhẹ giọng nói: "Đi đổi những thứ đó toàn bộ thành vàng....... Thân thể trong sạch của ta đã

cho hắn, đổi lại được những thứ này cũng là phải."



"Vâng."



"Nhớ hỏi thăm một chút, xem một chút có thương khách nước Trần lui tới hay không?"



"Vâng."



"Ngươi cầm cái chìa khóa này, đến kho hàng cầm chút tơ lụa bình thường nhất

cùng với lương thực ra ngoài. Sau đó mang mấy hộ vệ, đi mua một điền

viên cũ để chứa chấp dân chạy nạn. Chú ý nhiều đến những hán tử đến từ

nước Trần kia. Giao thiệp với dân chạy nạn khác, ngươi có thể nói hành

thiện này là ý tứ của Lan Lăng Vương, đối với những thứ người nước Trần

đã chọn trúng kia, ngươi cứ lặng lẽ nói, đó là chủ ý của ta."



A Lục "Vâng” một tiếng, che miệng lại nói nhỏ: "A Khởi, ý của ngươi là?"



Giọng nói nhỏ bé của Trương Khởi yếu ớt cực kỳ: "Không phải vạn bất đắc dĩ,

ta không muốn biến mình thành xấu xí....... Có lẽ trời xanh rủ lòng

thương xót, giúp ta tìm được mấy trợ thủ trung trinh đắc lực?"



"A Khởi thật thông minh." A Lục lập tức vui vẻ đáp lại.



Trương Khởi cong khóe môi cười cười: "Đúng rồi, về sau mỗi ngày ngươi nên đi

dạo ngoài phố mấy canh giờ, đến cả phủ của Tiêu Mạc nữa, còn có thể đến

tửu lâu ăn cơm......." Cắn răng một cái, Trương Khởi nói tiếp: "Tiền bạc lấy từ trong kho cầm nhớ lưu ý đến lời nói của người khác. Nếu như có

nghị luận về ta, ngươi cũng phải chú ý một chút, xem đại thần trong

triều, hay những quý nữ quyền quý kia như thế nào, còn có những người

nào có cảm tình với ta, cũng phải nhớ kỹ nói cho ta biết."



"Uh, ta biết rồi."



Trương Khởi nói nhiều như vậy, cảm thấy mới vừa rồi bình tĩnh như vậy bụng lại đau âm ỉ, nàng vịn vào đầu vai A Lục, vô lực nói: "Ta hình như có điểm

không thích hợp, ngươi lặng lẽ đi tìm hiểu, xem ở Nghiệp thành này có

đại phu nào cao tay, chúng ta len lén đến đó khám một chút."



"Uh, A Khởi, đừng nói chuyện nữa, ngươi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi."



Trương Khởi nhắm nghiền hai mắt, nàng tựa vào đầu vai A Lục , mỉm cười nói: "A Lục, có ngươi ở đây, thật tốt."



A Lục thấy Trương Khởi không nhúc nhích, đang cho là nàng ngủ thì lại

nghe được nàng khẽ nói: "Mới vừa rồi, ta xử trí theo cảm tính rồi....... Về sau ta sẽ cùng hắn chung đụng thật tốt, sẽ để hắn dẫn ta đi ra bên

ngoài nhiều hơn. Ta không thể như vậy sống ở trong viện như vậy được, âm thanh gì cũng nghe không tới, người nào nhìn cũng không thấy được. Đã

quyết định, liền phải tìm tìm cơ hội. A Lục, cuối cùng sẽ có một ngày,

ta cũng sẽ không cần ỷ lại vào nam nhân nữa....... Hắn muốn lấy vợ, liền cưới đi, ta không cũng lạ gì."



"Ta biết rõ, ta biết rất rõ!"